Cuộc Sống Của Tôi Biến Thành Trò Chơi

Chương 56



Sau khi chặt điên cuồng vào điểm nhiệm vụ, Giang Mãn Y xem xét thu hoạch của

mình.

[Gỗ kim tơ nam x11, Gỗ thông thường x56, Gỗ Vân Mộng x3, Gỗ Mặt Trăng x12,

Gỗ thơm x9.]

[Gỗ kim tơ nam: Ngàn năm không mục, vạn năm không nát, là loại gỗ tốt nhất để

làm quan tài (Chúc mừng bạn, có thể bắt đầu chuẩn bị quan tài rồi)]

[Gỗ thông thường: Gỗ cần thiết để xây nhà]

[Gỗ Vân Mộng: Nghe nói giường làm từ gỗ Vân Mộng có thể khiến người ta lâng

lâng như tiên, mỗi đêm đều chìm đắm trong giấc mộng đẹp (Có lẽ sẽ không muốn

tỉnh giấc mà trở thành người đẹp ngủ trong rừng luôn ấy chứ)]

[Gỗ mặt trăng: Đồ nội thất làm từ gỗ Mặt Trăng sẽ phát ra ánh trăng (Cực kỳ thu

hút thỏ)]

[Gỗ thơm: Gỗ tỏa hương thơm dùng để làm tủ quần áo thì quần áo cũng sẽ

vương mùi thơm đó nha~]

Lần này những loại gỗ thu được khiến Giang Mãn Y rất hài lòng nhưng xem ra

chặt cây và đào khoáng đều khá tốn thể lực.

Chặt cây cũng tốn hai mươi lăm điểm thể lực cho mỗi lần chặt.

Tuy nhiên chúng cũng khác với câu cá, câu cá một lần chỉ kéo được một vật

phẩm, còn chặt cây và đào khoáng thì sẽ rớt ra nhiều vật phẩm cùng lúc.

Giang Mãn Y ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ mang theo bên mình nghỉ ngơi một lát,

cô kiểm tra bảng nhiệm vụ Thiên Công.

Chỉ thấy hai lựa chọn “Nhà cửa” và “Nội thất” đang sáng đèn đỏ.

Cô nhấn vào, và nhanh chóng nhận được hai nhiệm vụ.

[Nhiệm vụ Thiên Công: Hãy xây dựng một ngôi nhà cho riêng bạn nhé~ (Yêu cầu:

Gỗ thông thường x100, khối đá x100, một lô đất) (Chưa hoàn thành)]

Giang Mãn Y: ..

Hic hic!

Không biết đến bao giờ cô mới có được một lô đất đây!

Chẳng lẽ không biết lô đất trong thế giới thực không phải là cứ tìm một chỗ nào

đó rồi chạm nhẹ tay là có được đâu hả!

Và tại sao xây một ngôi nhà chỉ cần một trăm gỗ, một trăm đá thôi chứ!

Giang Mãn Y: ..

Thôi kệ, game làm gì có logic nào.

Còn về nội thất thì…

[Nhiệm vụ Thiên Công: Hãy chế tạo một chiếc giường nhé~ (Chưa có nhà, có

giường cũng không có chỗ đặt, nhanh đi xây nhà đi!) (Chưa hoàn thành)]

Khốn kiếp!

Hai nhiệm vụ này hoàn toàn bị đình trệ rồi mà!

Đúng lúc Giang Mãn Y đang bực bội, trong đầu cô lại hiện lên một thông báo.

Anan

[Nhiệm vụ phụ: Giúp Hứa Phi Dương tìm lại đứa con thất lạc Hứa Vân (Đã hoàn

thành). Thưởng 3000 điểm kinh nghiệm, 3000 tiền]

Ơ?

Nhiệm vụ này hoàn thành rồi sao?

[Chúc mừng bạn, bạn đã lên cấp! Cấp 13 → Cấp 14.]

[Nhiệm vụ thú cưng: Cấp 14 rồi cũng đến lúc có một thú cưng đáng yêu rồi, hãy đi

theo bản đồ đến khu vực phân bố thú cưng, bắt một thú cưng đáng yêu nhé~

(Chưa hoàn thành)]

Giang Mãn Y mở bản đồ, chỉ thấy trên bản đồ xuất hiện một điểm chỉ dẫn mới.

Cô nhấn vào xem, hiển thị những nơi này đều có thú cưng phân bố.

Thanh chỉ dẫn bên phải hiển thị thú cưng cấp 15 trở xuống có thể sở hữu…

“Lò… Lò mổ?”

Lò mổ cách thị trấn nhỏ này một khoảng, đi xe mất khoảng một tiếng đồng hồ.

56.html]

Giang Mãn Y quyết định làm nốt một nhiệm vụ Thiên Công cuối cùng rồi mới đi lò

mổ.

Nói thật thì may mắn là chặt cây và đào khoáng đều diễn ra trong rừng núi, không

ai nhìn thấy.

Nếu không thì chắc chắn sẽ bị gọi cảnh sát ngay lập tức!

Cô nhìn một nhiệm vụ Thiên Công còn lại, hiển thị địa điểm săn bắt. Rất tốt, quỷ

quái gì mà cũng ở lò mổ vậy!

“Đi lò mổ thôi” Giang Mãn Y lên xe.

Khương Thật đương nhiên không có ý kiến gì, nói thật thì anh ta hơi đói một chút,

để lát nữa gặp cửa hàng thì mua ít bánh mì gặm cũng được.

Khương Thật nghĩ vậy thì càng thêm kính phục sư phụ mình!

Sư phụ chắc chắn đã tu luyện đến trình độ tịch cốc rồi!

Từ lúc câu cá đến giờ sư phụ không uống một ngụm nước nào, sư phụ quả nhiên

đáng sợ như vậy!

Tại lò mổ, Lạc Trường Sinh ngậm điếu thuốc, lười biếng ngồi xổm trên ngưỡng

cửa, không biết đang suy nghĩ gì.

Năm nay anh ta hai mươi sáu tuổi, là một người sinh ra và lớn lên ở đây nhưng

anh ta luôn cảm thấy mình không hợp với ngôi làng này.

Anh ta khao khát một cuộc sống phong phú hơn nhưng hiện thực lại cho anh ta

biết rằng đi làm thuê bên ngoài còn không bằng thừa kế lò mổ của bố mình.

Nhiều năm qua, anh ta đã từng vào nhà máy, vác hàng, làm văn thư rồi vào văn

phòng.

Không ngoại lệ, tất cả đều bị anh ta làm hỏng bét.

Thực ra cũng không hẳn là làm hỏng bét, bản thân anh ta là một người ham ăn

lười làm nhưng lại khao khát đạt được một thành tựu nào đó.

Đây có lẽ chính là tâm cao hơn trời, phận mỏng như giấy.

Lạc Trường Sinh cảm thấy mình đã chấp nhận số phận, anh ta lấy điện thoại ra,

mở nền tảng tiểu thuyết mạng bắt đầu tìm kiếm những cuốn tiểu thuyết có thể đưa

linh hồn anh ta đến một cuộc du ngoạn thú vị.

Cũng chính vào lúc này anh ta nghe thấy tiếng động cơ ô tô gầm rú.

Khi anh ta ngẩng đầu lên nhìn, một chiếc xe bán tải dừng lại trước mặt anh ta.

Giang Mãn Y nhìn người đàn ông tóc vàng hoe, trông gầy nhẳng này rồi lại nhìn lò

mổ phía sau anh ta.

“Chào anh?”

Lạc Trường Sinh nhìn người con gái rõ ràng không phải là cô gái trẻ trong làng

mà rơi vào trầm tư: “Làm gì”

“Xin hỏi chúng tôi có thể vào xem lò mổ này không ạ?” Giang Mãn Y cũng không

chắc người này có phải nhân viên lò mổ không, dù sao cứ hỏi trước đã.

Lạc Trường Sinh: “?”

“Hai người là phóng viên à?”

Giang Mãn Y “À” một tiếng: “Không phải, chỉ là tôi cảm thấy nơi này có duyên với

mình”

Lạc Trường Sinh: …

Cô đang nói cái quái gì vậy, chắc đọc tiểu thuyết nhiều quá nên ngớ ngẩn rồi!

Kệ đi, cứ xem thử người này muốn xem gì đã.

“Vậy hai người theo tôi vào đi, nói trước là nếu làm hỏng đồ thì phải bồi thường

đấy” Lạc Trường Sinh đứng dậy ném mẩu thuốc lá xuống đất rồi dẫm tắt.

Dù sao thì anh ta cũng đang rảnh rỗi, đi cùng hai người trông kỳ lạ cứ như hai bố

con này, coi như tìm niềm vui cho bản thân vậy.

Hơn nữa trong lò mổ có nhiều người thế, họ cũng chẳng làm gì được mình.

Khoan đã!

Không lẽ là đến để dò la bí mật hoặc là đại gia chuẩn bị mua lại lò mổ đấy chứ!

Vậy mình có bán không nhỉ, nếu bán rồi đi theo đuổi ước mơ thì chắc bố anh ta

sẽ không đánh chết anh ta đâu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.