Cuộc Sống Của Tôi Biến Thành Trò Chơi

Chương 58



Cái thứ bé tí này từ đâu ra vậy, không lẽ là do mấy hôm nay trời nóng nên nở ra à

mà trứng gà nở thành gà con có nhanh thế không nhỉ.

Giang Mãn Y gật đầu, cô nhìn bé chim mập ú đang nằm im trên vai mình: “Chính

là nó”

“Đúng rồi, anh có thể dẫn chúng tôi đi tham quan nữa không?”

Lạc Trường Sinh cười nói: “Mời cô~”

Mẹ ơi, nhỡ đâu cô gái này lại chi mười vạn mua một con heo thì anh ta phát tài

rồi!

Giàu có! Quả nhiên giàu có!

Ba người thong thả đi đến chuồng thỏ, Lạc Trường Sinh nhiệt tình giới thiệu: “Lò

mổ của chúng tôi đa dạng lắm, mấy con thỏ này có thể làm thành đầu thỏ cay

nhưng chúng tôi chỉ phụ trách giếc mổ và phân loại thôi”

“Cô có muốn mua một con thỏ đáng yêu không?”

Giang Mãn Y nhìn đàn thỏ, có năm sáu con dưới chân phát ra ánh sáng đỏ.

“Mấy con thỏ này đều phải giếc sao?”

Lạc Trường Sinh gật đầu: “Đương nhiên rồi, chúng tôi ở đây đều là dây chuyền

sản xuất, chắc lát nữa chúng sẽ chết thôi”

Vậy nên nếu muốn mua thì phải nhanh tay, hề hề.

“Vậy tôi có thể vào xem mấy con thỏ này không,” Giang Mãn Y nhìn lũ thỏ, trong

đầu toàn là không biết chúng sẽ rơi ra vật phẩm gì.

Hơn nữa, rõ ràng những con thỏ phát ra ánh sáng đỏ chắc chắn là những con có

thể săn bắt, theo kinh nghiệm tích lũy từ Thiên Công trước đó.

Có lẽ cái tên tóc vàng kia không thể nhìn thấy mấy con thỏ này.

Nếu game tử tế một chút, cô giếc thỏ thì thỏ chắc chắn sẽ biến mất rồi rơi đồ.

Lạc Trường Sinh: “Cái này… Cũng không phải là không thể…”

Anh ta nhìn cô gái kỳ lạ này lại đưa thêm mười tờ tiền lớn thì nở nụ cười: “Mời

cô~”

Haha! Kiếm không hai nghìn tệ!

Tối nay có thể nạp gói 648 cho game rồi, thật tuyệt!

Cũng đúng lúc Giang Mãn Y vào chuồng thỏ, cô nhắn tin riêng cho Khương Thật

qua hệ thống: “Trò chuyện với anh ta đi, đừng để anh ta nhìn chằm chằm tôi”

Khương Thật: !

Ghê thật! Sư phụ đã có thể truyền âm từ xa rồi sao!

Mà còn là tin nhắn chữ nữa chứ!

Không lẽ đã tu luyện đến cảnh giới Nguyên Anh rồi.

A! Anh ta có một sư phụ lợi hại như vậy thì tương lai chắc chắn tươi sáng!

Anh ta kìm nén sự phấn khích trong lòng, mỉm cười nhìn chàng trai tóc vàng: “Cậu

có thích câu cá không?”

Trò chuyện về câu cá đi! Anh ta có thể nói mười ngày mười đêm!

Lạc Trường Sinh: “Không thích”

Khương Thật: …

“Anh có thích đọc tiểu thuyết không?” Lạc Trường Sinh hỏi.

Khương Thật: “Thích”

Mắt Lạc Trường Sinh và Khương Thật đồng thời sáng lên: “Nào, chúng ta hãy

cùng nói to thể loại yêu thích nhất!”

“Tu tiên!”

“Tổng giám đốc bá đạo yêu tôi!”

Thật lòng mà nói, Lạc Trường Sinh không muốn trò chuyện với người này nữa.

58.html]

Quả nhiên, trên thế giới này không có ai có thể hiểu anh ta và thực sự tâm đầu ý

hợp với anh ta cả.

Câu chuyện “Tổng giám đốc bá đạo yêu tôi” hay như thế mà, haizz…

Không ai hiểu cả.

Anh ta cúi đầu nhìn điện thoại của mình, mở chương mới nhất của tác giả yêu quý

và bắt đầu đọc.

Anan

Anh ta hoàn toàn không biết lúc này người phụ nữ giàu có kỳ lạ kia đang nắm một

con thỏ, rút ra con dao găm pha lê chém thẳng một nhát vào con thỏ đáng

thương.

Giang Mãn Y nhìn con thỏ biến mất sau khi bị chém, thầm nghĩ quả nhiên là vậy.

Giống như trong game, những con thỏ này chỉ có cô mới nhìn thấy được, thuộc về

những con mồi thực sự có thể săn bắt.

Cũng đúng lúc con thỏ biến mất, trên đất rơi ra một đống đồ.

[Thịt thỏ sống: Có thể ăn được nhưng cần chế biến chín]

[Lông thỏ: Có thể gia công thành sợi lông thỏ, cũng có thể làm thành áo lông thỏ]

[Da thông thường: Có thể chế tạo thành hộ thủ, hộ uyển, hộ thối, hộ tất thông

thường~]

Giang Mãn Y quay đầu nhìn một cái, thấy chàng trai tóc vàng đang dán mắt vào

điện thoại, cô yên tâm tiếp tục “làm thịt” thỏ!

Cho đến khi giếc mười con thỏ, cô cũng thu hoạch được một đống lớn.

[Thịt thỏ sống x56, Lông thỏ x67, Da thông thường x32, Da chất lượng cao x6]

[Da chất lượng cao: Có thể chế tạo thành hộ thủ, hộ uyển, hộ thối, hộ tất chất

lượng cao~ (Mạnh hơn da thông thường!)]

Đợi đến khi Giang Mãn Y bước ra, Lạc Trường Sinh vừa hay đọc xong chương

tiểu thuyết này, đọc đến mức anh ta không dứt ra được, chỉ muốn nam nữ chính

nhanh chóng đến với nhau.

“Không tìm được con thỏ ưng ý à?” Lạc Trường Sinh tắt điện thoại, quyết định từ

từ cảm nhận lại nội dung cuốn tiểu thuyết vừa đọc.

Giang Mãn Y lắc đầu: “Không có”

Lạc Trường Sinh hít một hơi, bắt đầu thấy xót ví. Anh ta nhe răng trợn mắt rút ra

một xấp tiền mặt từ túi quần, đếm mười tờ rồi đưa trả cho cô: “Cầm lấy đi”

Giang Mãn Y nhìn vẻ mặt đau khổ của anh ta một lúc rồi im lặng.

“Không cần đâu, cứ coi như kết bạn, biết đâu lần sau tôi còn ghé lại”

Lạc Trường Sinh thở phào nhẹ nhõm: “Nói hay lắm, cứ ghé thường xuyên nhé!”

Chỉ cần cô không đòi trả lại tiền là được.

A! Phiền thật, kiểu bạn đại gia thế này lại đến nhiều thêm chút nữa đi.

Đợi đến khi Giang Mãn Y dẫn bé chim mập ú và Khương Thật rời đi, Lạc Trường

Sinh vẫn lưu luyến đi ra tận cửa, vẫy vẫy tay tạm biệt cô trong nước mắt.

“Nhớ ghé lại nhé! Nhất định phải ghé lại đấy!”

Giang Mãn Y: …

Thời gian đi từ đây về cũng tương đương lúc đến. Giang Mãn Y trêu đùa bé chim

mập ú, Khương Thật nhìn thấy thì khó hiểu: “Sư phụ, tại sao chúng ta lại bỏ ra hai

nghìn tệ chỉ để mua một con vật bé tí này?”

Bé chim mập ú đứng trên ngón trỏ của cô, Giang Mãn Y đưa ngón trỏ đến gần

Khương Thật: “Anh không thấy con chim béo này rất khác sao?”

Khương Thật và bé chim mập ú mắt to trừng mắt nhỏ, bộ lông của bé chim mập ú

mềm mại màu vàng nhạt, trên người cũng không có vết bẩn, càng không có mùi

khó chịu.

Ngoài ra thì nó đặc biệt béo.

Khương Thật thành thật lắc đầu: “Mong sư phụ chỉ rõ”

Giang Mãn Y thu bé chim mập ú về, cười nói: “Nó không phải là một con gà con

bình thường mà là một chiến sủng”

Khương Thật chấn động: “Là loại chiến sủng có thể dùng phép thuật và nói tiếng

người trong tiểu thuyết ạ?”

Anh ta đã đọc không ít trong tiểu thuyết rồi. Đợi đã, thứ đó hình như phải gọi là

tọa kỵ thì đúng hơn.

Chiến sủng có cưỡi được không?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.