Cuộc Sống Của Tôi Biến Thành Trò Chơi

Chương 84



“Cà vạt màu xám, bàn màu trắng, trên bàn còn đặt một ly rượu vang đỏ”

Người đàn ông trung niên bên kia không thể tin được nhìn chằm chằm vào màn

hình điện thoại, sau đó nhìn chiếc bàn trước mặt mình.

“Chết tiệt!”

Giả sao, trùng hợp thôi mà.

Ông gõ chữ: “Tôi muốn bói lại một lần nữa, lần này cô bói xem tôi tên là gì”

Giang Mãn Y đặt ống quẻ xuống, nở một nụ cười: “Xin lỗi nhé, mỗi ngày chỉ bói ba

lần thôi, cơ hội của anh lần này đã dùng hết rồi”

Dòng bình luận màu vàng tiếp tục trôi.

“Tôi trả thêm tiền, năm nghìn”

Giang Mãn Y lắc đầu: “Tôi mỗi ngày chỉ bói ba lần, bây giờ còn hai lần nữa, là của

Tiểu Phi Tượng và cao thủ câu cá. Hai vị muốn bắt đầu bói không?”

“Năm nghìn mua suất của các bạn, Tiểu Phi Tượng, cao thủ câu cá, các bạn có

bán không?”

Giang Mãn Y nhìn, không ngăn cản.

Dù sao cô cũng chỉ có thể bói ba lần một ngày, chứ không có nghĩa là cô chỉ có

thể bói cho một người một lần.

Và khi cô im lặng uống nước, các bình luận cũng ùn ùn kéo đến như thủy triều.

“Thật hay giả vậy? Đại ca top 1 bị bói trúng rồi sao?”

“Tiểu Phi Tượng và cao thủ câu cá đâu rồi, ra nói chuyện đi!”

“Ôi trời, năm nghìn tệ, biết thế vừa nãy tôi cũng rút thăm thử xem sao, không

chừng năm nghìn này là của tôi rồi”

“Mọi người ơi, nếu không quá thiếu tiền thì đừng bán nhé, nếu thật sự bói chuẩn

thì chúng ta bói xem mình làm thế nào để phát tài không phải tốt hơn sao?”

“Có lý nhưng tôi vẫn định bán thôi, năm nghìn tệ lận đó”

Tiểu Phi Tượng cầm chiếc điện thoại cũ kỹ nhìn, anh ta nhắn riêng cho bố của

Thật con: “Một vạn được không?”

Bố của Thật con: “Tối đa 6000 thôi”

Tiểu Phi Tượng suy nghĩ một chút: “Được thôi, tiền trao cháo múc”

“Aliay: xxxxxxxx”

Rất nhanh, anh ta nhìn thấy sáu nghìn tệ đã được chuyển vào Alipay: “Yeah!” một

tiếng.

Sáu nghìn tệ cộng thêm hai nghìn tệ anh ta đã tiết kiệm được, hoàn toàn có thể

mua một chiếc máy tính siêu xịn rồi.

Có chiếc máy tính này, sau này chơi game chẳng phải sẽ cực kỳ đã sao!

Hơn nữa bói một lần và sáu nghìn tệ, anh ta vẫn thấy sáu nghìn tệ thực tế hơn.

Anh ta cũng chẳng có gì muốn bói, hơn nữa, mấy thứ đó chẳng phải đều là đoán

mò sao.

Anan

Cà vạt màu xám, bàn màu trắng, trên bàn có một ly rượu vang đỏ.

“Ha, vị thành công nào mà chẳng có bộ ba này”

Mèo mù vớ cá rán thôi.

Hơn nữa bẻ cong thìa bằng tay không không chừng chỉ là màn ảo thuật mà thôi.

Chút nữa bố của Thật con sẽ biết mình bị lừa, lúc đó sáu nghìn này anh ta sẽ

không trả lại đâu.

Nghĩ đến đây, Tiểu Phi Tượng gõ chữ trong phòng livestream: “Tôi là Tiểu Phi

Tượng, tôi chuyển nhượng suất bói toán này cho bố của Thật con”

84.html]

Giang Mãn Y nhìn Tiểu Phi Tượng liên tục spam bình luận: “Ok, vậy bố của Thật

con, anh còn muốn bói gì nữa? Anh xác nhận bói tên của mình sao?”

Bên kia, bố của Thật con gõ chữ: “Không bói cái này trước”

Bói tên có tác dụng gì chứ, ông đã bỏ ra tận sáu nghìn tệ lận, nhất định phải bói

ra thứ đáng giá và có thể xác nhận liệu việc bói toán của cô gái này là thật hay

giả.

“Hay là cô bói về tôi, những trải nghiệm của tôi từ nhỏ đến lớn, quá khứ của tôi”

Như vậy là đủ an toàn rồi.

Dù cho đây là nhân viên hậu trường, có thể tra ra tên của ông ta nhưng cũng

không thể tra ra toàn bộ quá trình trải nghiệm của ông ta được.

Giang Mãn Y làm một động tác ok, sau đó nhìn thấy món quà khinh khí cầu mà

ông tặng rồi cầm lấy ống quẻ.

Lắc… Lắc…

Sau khi nhắm mắt im lặng rất lâu, ngay khi các bình luận đều đang đoán liệu cô

có ngủ quên khi nhắm mắt lâu như vậy hay không, cô lên tiếng.

“Trước tiên cho tôi hỏi anh có thể chấp nhận việc tôi nói ra địa chỉ và tên tuổi của

anh không?”

“Tùy cô”

Dù sao ông cũng không tin có ai có thể nói ra được, trừ khi người này đã thực sự

điều tra ông ta.

“Được rồi, anh sinh năm 1982 tại thôn Vọng Thanh, thành phố Minh Vĩnh, vị trí cụ

thể hơn thì tôi không nói nữa. Bố anh đã đặt tên cho anh là Lục Vọng Phú”

“Cái tên này là mong anh sau này có thể sống một cuộc sống giàu có”

Lục Vọng Phú nghe cô nói mag cả người nhíu mày, tay phải túm một nắm tóc.

Chẳng lẽ cô thật sự đã điều tra ông?

Biết tên và địa chỉ của ông có thể là do đã điều tra chứng minh thư của ông vì dù

sao địa chỉ cũng có ghi trên chứng minh thư.

Xem ra người này cũng có vài chiêu trò.

“Đại ca top 1 ơi, mau ra nói xem có phải thật không”

“Ôi trời, còn khá chi tiết nữa chứ, Lục Vọng Phú ha ha ha ha ha”

“Khoan đã, cái tên Lục Vọng Phú này sao tôi cứ thấy quen quen ở đâu đó”

“Tiếp theo là gì, tiếp theo là gì?”

Giang Mãn Y tiếp tục nói: “Năm anh ba tuổi, anh liên tục tè dầm, bố mẹ anh nghĩ

anh bị thứ gì đó dọa sợ vì vậy đã mời một bà đồng đến làm phép”

“Từ đó về sau, anh không còn tè dầm nữa. Năm bốn tuổi, anh cùng bố đến trường

gặp anh họ, vừa vào trường anh đã nói muốn đi học”

“Bố anh rất vui mừng, ngay lập tức đưa anh đến trường, năm bốn tuổi anh bắt

đầu đọc sách và học chữ”

“Năm mười tuổi, anh cùng bạn bè chơi nghịch lửa, làm cháy nhà. Bố mẹ anh trở

về sau đó đã đánh anh một trận, cũng trong năm đó mẹ anh qua đời”

“Mười lăm tuổi, anh thích một cô bạn cùng bàn nhưng cô ấy đã thẳng thừng từ

chối anh vì lúc đó anh mới một mét rưỡi, còn cô ấy đã một mét bảy rồi”

“Cũng trong năm đó, anh thi trượt đại học, đã chọn học lại”

“Nói thật anh đi học cũng sớm ghê” Giang Mãn Y cảm khái một câu.

Nhưng cái thời đó cũng không giống như bây giờ còn phải đi học mẫu giáo.

“Sau khi học lại, anh cũng không thi tốt nhưng dù sao cũng là sinh viên đại học

rồi”

“Cuộc sống đại học của anh không có nhiều sóng gió. Sau khi tốt nghiệp đại học,

anh đi tìm việc làm, tiếc là anh không hài lòng với mức lương ít ỏi mỗi tháng vì

vậy anh đã chọn rủ bạn cùng phòng khởi nghiệp”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.