Giang Mãn Y đứng dậy, tay cầm muỗng gỗ, trang bị đôi cánh tinh linh rồi bay ra
ngoài qua cửa sổ.
Tina thấy cô lại lắp cánh vào, cả con tinh linh đều phấn khích: “Cô còn nói cô
không phải pháp sư tinh linh!”
“Tôi đã thấy hết rồi, cô dùng cái cuốc đó đào ra một đống bảo bối, còn có thể xây
nhà xong trong thời gian ngắn ngủi nữa”
“Suỵt…” Giang Mãn Y ngắt lời cô ấy: “Cô không nghe thấy có người kêu cứu
sao?”
Tina dựng tai lên, tiếng kêu cứu đó một lần nữa lọt vào tai cô bé.
“Nghe thấy rồi, hình như ở gần đây thôi”
Giang Mãn Y đi từ cửa sổ xuống, gỡ cánh ra sau đó ngồi lên xe điện hướng về
phía đó, đồng thời trong lòng cũng tự hỏi giữa đêm khuya sao lại có người kêu
cứu.
Tiếng kêu cứu đó rất yếu ớt, dường như giây phút tiếp theo sẽ không thể cất lên
được nữa.
Cô lái xe điện chạy về phía đó, khi đến gần khu rừng thì thấy một bóng đen đang
cúi đầu phát ra tiếng “lộp bộp”, vai hắn ta rung lên từng chập.
Tiếng “lộp bộp” đó nghe như… Đang nhai thứ gì đó.
Giang Mãn Y chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, dưới ánh trăng, cô dần nhìn rõ đó
rốt cuộc là thứ quỷ quái gì.
Một con quỷ khoác áo choàng đen, đang cầm một cái chân của con quỷ khác mà
gặm.
Ngay lúc Giang Mãn Y che miệng muốn nôn, con quỷ đó đột nhiên dừng lại động
tác, quay đầu nhìn về phía cô.
Khoảnh khắc đó, Giang Mãn Y như bị đóng băng, chỉ cảm thấy toàn thân dựng hết
lông tơ.
Mỗi tế bào trên người đều đang gào thét, chạy đi, chạy đi!
Nhưng Giang Mãn Y lại không thể động đậy, lúc này cô chỉ cảm thấy buồn nôn,
vừa cảm thấy nguy hiểm nhưng lại không thể nhúc nhích chân.
Cô có thể nhìn thấy khuôn mặt của con quỷ đội mũ đen rất mơ hồ, mơ hồ đến
mức cô chỉ có thể thấy cái miệng rộng như chậu máu của hắn ta cùng với đôi
mắt như lửa.
Lấp lánh không ổn địn nhưng lại rợn người như máu tươi.
“Người?”
Một giọng nói phi giới tính dường như phát ra từ lồng ngực con quỷ.
Hắn ta vò nát cái chân quỷ kia thành một cục rồi nhét vào miệng, đứng dậy
nghiêng đầu nhìn về phía Giang Mãn Y: “Thì ra là Mạnh Bà…”
Giang Mãn Y nhìn miệng hắn ta nhe ra, áo choàng đen trên người bị gió thổi phần
phật, đôi mắt như lửa trong đêm tối càng trở nên quỷ dị đáng sợ.
“Tinh linh… lớn, chúng ta… mau chạy đi” Tina đã bị dọa đến nói năng run rẩy.
Lúc này, Giang Mãn Y vẫn đang sững sờ, bị tiếng gọi của Tina làm cho tỉnh lại, cô
nheo mắt nhìn con quỷ trước mặt.
Sau đó bình tĩnh kiểm tra thông tin của con quỷ này.
Tên: Hình Động
Tuổi quỷ: Tám trăm năm
Dự kiến đầu thai: Tội nghiệt quá nặng, không thể đầu thai chuyển kiếp (Đề xuất
quy về địa ngục tầng 18).
Lực phòng thủ: 1000000 (Phải dùng một trăm muỗng gỗ mới có thể đánh
chết).
Lực tấn công: ??? (Mang theo nhiều pháp bảo, thực lực cụ thể không rõ, gặp phải
thì mau chạy, chạy nhanh lên!)
Giang Mãn Y: !
Mẹ kiếp!
Gặp phải boss trong giới quỷ rồi!
Giang Mãn Y hít sâu một hơi, vội vàng vừa phóng xe điện bỏ chạy, vừa truyền âm
cho Hắc Bạch Vô Thường: “Cứu mạng! Gặp Hình Động rồi!”
Tina giật tóc cô, một cú nhảy chui tọt vào lòng cô, run lẩy bẩy: “Oa oa oa oa oa…”
“Đáng sợ quá đi!”
Giang Mãn Y: Oa oa oa tôi cũng thấy đáng sợ quá!
92.html]
Cô phóng xe điện với tốc độ thoát thân nhanh nhất, ngay khi cô tưởng mình đã
thoát được.
Chỉ trong chớp mắt, Hình Động đã lóe lên xuất hiện trước mặt cô, hắn ta vươn tay
muốn bóp cổ Giang Mãn Y: “Mạnh Bà lại là kẻ tham sống sợ chết, ha”
“Đa tạ cô đã dâng pháp khí đến tận cửa”
Hắn ta lạnh lùng nhìn chiếc muỗng gỗ trong tay Giang Mãn Y, ánh mắt tràn đầy
tham lam.
Cũng chính lúc này…
[Nhiệm vụ phó bản: Lệ quỷ Hình Động trộm pháp bảo gây họa nhân gian và Âm
giới, tội không thể dung thứ, còn toan giếc Mạnh Bà cướp pháp bảo, mời người
chơi đánh bại Hình Động (Có thể triệu hồi đồng đội cùng chiến đấu)]
[Mở phó bản hay từ bỏ phó bản]
Giang Mãn Y: !
Đồ quỷ sứ, mở! Mở! Mở!
Mạng cô sắp mất rồi!
Ngay lúc tay Hình Động sắp chạm vào cô, Giang Mãn Y nhìn Hình Động biến mất
trước mặt và giao diện tổ đội đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, cô thở phào nhẹ
nhõm.
Cảm ơn nhiệm vụ phó bản.
Bên trái giao diện tổ đội ghi nhiệm vụ của phó bản lần này, bên phải là hình ảnh
cá nhân của Giang Mãn Y, bên phải nữa là bốn ô trống.
Hiện tại cả giao diện tổ đội chỉ có một mình Giang Mãn Y.
À không, còn có một Tina.
Còn lại ba vị trí.
Giang Mãn Y nhấp vào dấu cộng trong ô trống, hiển thị tổng cộng chỉ có thể mời
một người hai quỷ.
Khương Thật, đầu quỷ, Bạch Vô Thường…
Chết tiệt!
Sao chỉ có ba người vậy!
[Giới thiệu tổ đội: Chỉ có thể mời bạn bè của bạn (Việc xác định bạn bè hoàn toàn
do bảng điều khiển quyết định). Trong nhiệm vụ phó bản, người chơi và đồng đội
có thể hồi sinh vô hạn, cho đến khi nhiệm vụ kết thúc]
Hồi sinh vô hạn?
Giang Mãn Y nhướng mày, phát ra tiếng cười khặc khặc: “Khặc khặc khặc khặc
khặc khặc, đồ quỷ sứ nhà ngươi, muốn bóp cổ ta phải không!”
Bà đây bây giờ sẽ diệt ngươi!
Giang Mãn Y nhấp mời Khương Thật và Bạch Vô Thường, rất nhanh Giang Mãn Y
đã hội hợp với họ trong một không gian hư vô.
Anan
“Đây là đâu vậy!”
“Sư phụ!”
“Hình Động ở đâu? Người không sao chứ?”
Giang Mãn Y hít sâu một hơi đáp: “Đừng hoảng, tôi đã nhốt Hình Động ở đây rồi,
bây giờ chúng ta hãy đại diện cho mặt trăng tiêu diệt hắn ta đi!”
Tina: …
Đáng sợ quá đáng sợ quá, cô ấy không muốn đánh quái thú đâu!
“Nói đúng ra thì chúng ta đại diện cho Địa phủ đấy” Triệu Sinh nhìn không gian
hư vô này mà nói đùa.
Giang Mãn Y: …
“Mọi người đừng hoảng. Đây là lãnh địa cá nhân của tôi, chết cũng có thể hồi
sinh, chỉ cần chúng ta cố gắng đánh bại con boss lớn này là có thể ra ngoài rồi”
Khương Thật chợt hiểu ra: “Tôi hiểu rồi! Là phó bản trong truyền thuyết!”
Từ khi phát hiện việc tu tiên bây giờ có vẻ hơi giống game, anh ta đã vội vàng bổ
sung kiến thức về game online.
Nói đơn giản là đã chơi không ngừng nghỉ vài trò game.