“Nguyệt Nguyệt, ông trẻ mất rồi, con thu xếp về ngay đi”
Sáng sớm, Hứa Minh Nguyệt nhận được điện thoại của bố. Cô kh·iếp sợ, tưởng
mình nghe nhầm: “Gì cơ ạ? Ông trẻ nào?”
“Còn có ông trẻ nào nữa? Ông trẻ ruột của con đấy!” Tiếng bố cô từ trong điện
thoại truyền đến: “Lúc về con tiện đường mua chút thức ăn nhé, trong nhà hiện
tại cái gì cũng không có. Đội kèn trống thì mấy cô sẽ lo liệu, con nhớ chuẩn bị
chăn màn và một bộ chăn ga gối đệm mang về”
Đây là phong tục ở quê cô: khi người già qu·a đ·ời, con gái đi lấy chồng xa phải
phụ trách mua chăn màn và thuê đội kèn trống.
Đầu óc Hứa Minh Nguyệt vẫn còn chút ngơ ngác: “. Vậy khăn tang, vải xô con
có phải mua không?”
“Cái đó không cần, chú út con sẽ lo”
“Các chú về cả chưa ạ?”
“Ông trẻ con đi tối hôm qua, sáng nay mới phát hiện ra, bố liền gọi điện cho
mọi người ngay. Mấy người kia còn chưa về kịp, đều đang ở xa cả, bố còn phải
gọi điện thông báo cho từng người một. Giờ trong nhà trống trơn, đồ làm cỗ
bàn con không cần lo, có người nấu cỗ họ chuẩn bị rồi. Nhưng đến lúc đó
người tới phụ giúp sẽ đông, con cứ mua nhiều thịt thà, rau dưa, trứng gà vào.
Đúng rồi, nhớ mua cả gia vị nữa”
“Ở quê mình không có trứng sao bố?”
“Trứng gà ta nhà nuôi ai chịu bán cho con? Người ta đều giữ lại chờ con cháu
nghỉ hè về cho ăn, khai giảng còn gói ghém mang đi, nhà mình ăn còn chẳng
đủ nữa là” Bố Hứa không nói toạc ra là: Nhà ai làm cỗ đám ma lại đi dùng
trứng gà ta bao giờ?
Bố Hứa nói tiếp: “Con cũng đã nhiều năm không về rồi, nhân dịp nghỉ hè, mang
A Cẩm về quê ở vài ngày đi”
Mấy năm trước do dịch bệnh, Hứa Minh Nguyệt lại bận rộn công việc và chăm
con nên vẫn luôn không về quê.
Lần này bố Hứa nghe tin sức khỏe ông trẻ không tốt nên mới về thăm, tiện thể
sửa sang và quét tước lại nhà cửa. Ông trẻ gọi điện báo cho ông biết cửa kính
trong nhà không rõ bị đứa vô lại nào đập vỡ, sợ đồ điện gia dụng bị trộm đem
bán – chuyện như vậy ở nông thôn cũng chẳng hiếm lạ gì.
Ai ngờ nhà cửa mới sửa sang chưa được hai ngày thì ông trẻ đã qu·a đ·ời.
Bố Hứa không nói nhiều thêm mà cúp máy, để lại Hứa Minh Nguyệt với vẻ mặt
ngẩn ngơ. Mãi một lúc lâu sau, cô vẫn chưa thể thoát khỏi cảm giác không
chân thật ấy, cứ ngỡ như đang nằm mơ.
Rõ ràng lần trước gặp mặt, sức khỏe ông trẻ vẫn còn cường tráng lắm. Ông
ngồi ở vị trí chủ tọa nhà cô, ung dung uống rượu, kể về tiền đồ của đám con
cháu trong nhà với vẻ mặt khó giấu niềm tự hào. Mấy năm nay cũng chẳng
nghe nói ông mắc bệnh tật gì nghiêm trọng, không ngờ nói đi là đi, làm người
ta trở tay không kịp.
Ông trẻ là người cuối cùng thuộc thế hệ ông bà trong gia đình cô, năm nay hơn
70 tuổi. Ở cái thời đại mà người ta sống đến tám, chín mươi tuổi dễ như chơi
này, một người hơn 70 tuổi vốn đang khỏe mạnh đột ngột qu·a đ·ời khiến người
ta vừa bi thương, vừa có cảm giác hụt hẫng khó tả.
Người trưởng thành, không chỉ nhìn thấy xuân về hoa nở, ánh mặt trời mưa
móc, mà còn phải nếm đủ chua ngọt đắng cay, trải qua sinh ly t·ử b·iệt.
Vừa hay đang là kỳ nghỉ hè, cô gọi điện cho huấn luyện viên đội bơi lội xin
phép nghỉ. Huấn luyện viên chỉ dặn dò đừng quên gửi video tập đập chân và
giãn cơ mỗi ngày. Xin phép xong, cô liền thu dọn đồ đạc mang con gái cùng về
quê.
Vì đang là mùa hạ, lại đi vội vàng nên Hứa Minh Nguyệt chỉ thu dọn đồ đạc
trong tâm trạng ngẩn ngơ. Bé A Cẩm tuổi còn nhỏ, ký ức về cái ch·ết vẫn chỉ
giới hạn ở lần bà cụ cố mất khi bé còn bé xíu, với ấn tượng về pháo hoa pháo
trúc nổ đầy trời.
Cô bé vui vẻ kéo chiếc vali chuyên dụng của mình ra, nhét quần áo, đồ chơi,
tập tranh, bài tập hè vào đó, rồi lại lạch bạch lôi ra một cái túi hành lý lớn: “Mẹ
ơi, mẹ từng bảo muốn mang quần áo cũ của hai mẹ con mình về quê cho các
bạn nhỏ không có quần áo mặc, lần này mang đi luôn nhé!”
Trẻ con đang ở tuổi nhiệt tình nhất, ngày thường hễ nói đến cứu trợ chó mèo
hoang hay quyên tiền quyên vật là tích cực vô cùng.
Quần áo trong túi tuy là đồ cũ nhưng đều còn mới trên 90%, thậm chí có cái
còn nguyên tem mác chưa mặc lần nào. Tất cả đều vì lý do chật, lỗi mốt, hoặc
kiểu dáng màu sắc không ưng ý mà bị Hứa Minh Nguyệt ném vào tủ, mặc thì
không muốn mà vứt thì tiếc, nên cô gom hết vào túi. Lúc trước dọn cùng A
Cẩm, chính Hứa Minh Nguyệt cũng quên béng mất, không ngờ cô nhóc vẫn
còn nhớ.
Hứa Minh Nguyệt tâm trạng không tốt nhưng rất ít khi từ chối con gái, cô cố
gắng xốc lại tinh thần nhắc nhở: “Đừng quên mang sữa dê bột và bài tập hè,
còn cả đồ bơi, kính bơi, mũ bơi, dép lê, khăn tắm nữa, mang hết đi, về quê cũng
phải tập đấy!”
Tiểu A Cẩm hiện tại đang theo đội tuyển trường tập bơi lội, nhu cầu dinh
dưỡng rất cao. Mỗi ngày ngoài một bình sữa tươi dinh dưỡng vào buổi sáng,
buổi tối bé còn phải uống một ly sữa dê. Môn bơi lội này chỉ cần ba ngày
không tập là đã tụt hậu so với các bạn khác, sự cạnh tranh trong đội tuyển vốn
dĩ rất khốc liệt.
Trong việc học văn hóa hằng ngày, A Cẩm không phải là đứa trẻ đặc biệt thông
minh xuất sắc, cũng chẳng phải đứa trẻ ngốc nghếch, chỉ là một học sinh bình
thường. Duy chỉ có ở các môn thể thao là bé có chút thiên phú.
Hứa Minh Nguyệt cũng chẳng mong con luyện ra thành tích cao siêu gì, chỉ là
lúc trước chính con bé thích, khóc lóc đòi đi tập nên mới kiên trì đến giờ.
Nhưng tập luyện thể thao chuyên nghiệp rất vất vả, niềm đam mê bơi lội của A
Cẩm cũng dần vơi bớt trong những ngày huấn luyện cường độ cao. Giờ nghe
nói được về quê, không phải đến hồ bơi mỗi ngày, con bé vui vẻ vô cùng.
Trẻ con ham chơi, Hứa Minh Nguyệt để con tự thu dọn hành lý. Con bé không
chỉ nhét đầy vali của mình mà còn đóng thêm một túi đồ chơi, trên lưng đeo
balo bơi lội chuyên dụng, thay giày xong xuôi đứng ở cửa chờ mẹ.
vat-tu-nuoi-gia-dinh-o-thap-nien-60/chuong-1-tin-du-tu-que-nhahtml]
Hứa Minh Nguyệt thấy con thu dọn cũng hòm hòm, nghĩ ngợi một chút rồi đi
lấy thêm hai bộ quần áo chống nắng, quần dài chống muỗi. Quê cô ở vùng núi,
nhiệt độ mùa hè thấp hơn bên ngoài nhiều, sáng sớm và tối muộn chắc sẽ lạnh
nên cô lấy thêm cho con hai chiếc áo khoác len mỏng và quần dài dày dặn. Vì
là về chịu tang, không thích hợp mặc váy vóc sặc sỡ nên cô cũng mang cho
mình một bộ đồ thể thao màu đen.
Thu dọn xong xuôi, cô đứng ngẩn người nghĩ xem còn thiếu gì không. Đầu óc
cô trống rỗng, may mà A Cẩm đã đi du lịch cùng mẹ nhiều lần nên lanh lợi giúp
cô lấy dây sạc, bàn chải điện, túi đồ trang điểm.
Thấy con lấy túi đồ trang điểm, Hứa Minh Nguyệt mới sực nhớ ra, nhắc A Cẩm:
“Mang cả kem dưỡng thể và sữa rửa mặt của con đi nữa, cả hộp đựng kính
cận”
Bản thân cô thì đi thu dọn các loại thuốc thường dùng cho A Cẩm: thuốc
hạ sốt, thuốc đau dạ dày, thuốc dị ứng, xịt mũi. bỏ vào một túi nhỏ. Nghĩ
chắc không còn thiếu gì nữa, cô dắt A Cẩm xuống lầu.
Gần nhà có một cái chợ đầu mối lớn, đây cũng là lý do bố Hứa bảo cô tiện
đường mua thức ăn.
Đến chợ, cô ghé khu chăn ga gối đệm trước, xách một ruột chăn bông nặng
năm cân và một bộ vỏ chăn ga gối in hoa rực rỡ, những thứ này là cho ông trẻ.
Chăn lông ngỗng đắt tiền thì không cần thiết, kém quá cũng không được, chăn
bông là thực tế nhất, người già cũng thích. Bộ chăn ga gối cũng vậy, cứ chọn
loại cotton thuần, họa tiết náo nhiệt là được.
Nghĩ đến việc đã nhiều năm không về quê, nhà cửa không biết bẩn đến mức
nào, chắc chắn thiếu thốn đủ thứ, cô dứt khoát mua cho mình một bộ chăn ga
trơn màu, một cái chăn trần bông mỏng và mấy cái chậu men, sau đó mới
sang khu thực phẩm.
Cô chưa từng lo cỗ bàn nên không biết phải mua những gì, nhưng bố Hứa đã
dặn việc cỗ bàn có người chuyên trách lo, cô chỉ cần mua thức ăn cho những
người đến phụ giúp là được.
Thịt thì chắc chắn không thể thiếu, Hứa Minh Nguyệt bảo người bán cân cho
mười cân thịt ba chỉ và mười cân sườn. Thịt đều là lợn mới mổ buổi sáng,
người bán giúp cô xếp vào thùng xốp trắng, bên trên và dưới đều lót túi đá
lạnh.
Cô mua thêm hai con gà sống. Ở quê gà thả đồi nhiều nhưng giá đắt, làm cỗ
chắc chắn không dùng đến gà ta xịn, nên cô mua gà ở chợ luôn, bỏ vào bao tải
dứa, chừa cái đầu gà ra rồi treo ở ngoài cốp xe.
Cá thì khỏi cần, trước cửa nhà ở quê là con sông lớn, quanh năm suốt tháng
chẳng bao giờ thiếu cá.
Còn lại là rau củ: cà tím, dưa chuột, cà chua. đều là rau đúng mùa, không cần
mua quá nhiều, đủ dùng hai ngày là được. Chờ các chú về đông đủ nhân thủ
thì thiếu gì cách mua đồ? Chỉ là ở chợ đầu mối người ta bán buôn số lượng lớn,
mua ít họ lười bán, cứ xúc cả sọt đổ cho cô, nhét đầy ních cả cốp xe.
Lo cho dinh dưỡng của bé A Cẩm, cô mua thêm một thùng vải thiều, một thùng
thanh mai đông lạnh, một quả dưa hấu to, đặt ở chỗ để chân ghế phụ lái.
Sáng sớm chưa ăn gì, A Cẩm đã đói bụng, lẽo đẽo theo mẹ. Thấy mẹ cuối cùng
cũng xong việc, bé mới ôm bụng làm nũng: “Mẹ ơi, con đói quá, con muốn ăn
hoành thánh”
Hứa Minh Nguyệt lái xe ra khỏi chợ: “Hoành thánh thì chắc không kịp rồi, xíu
mại hoặc bánh bao thịt, con chọn một món đi!”
A Cẩm reo to: “Con muốn cả hai! Con còn muốn uống sữa nữa! Sữa lạnh nhé!”
Thư Sách
Vừa hay ven đường có hàng ăn sáng, Hứa Minh Nguyệt tạt vào mua bốn cái
bánh bao thịt, bốn cái xíu mại, một túi sữa đậu nành lạnh, rồi ghé tiệm tạp hóa
bên cạnh mua ít bánh mì và hai bình sữa tươi. Hai mẹ con ngồi trên xe, vừa ăn
vừa lái.
A Cẩm mỗi ngày bơi 3000 mét, lượng vận động lớn nên sức ăn cũng tăng dần,
tuổi tuy nhỏ nhưng vóc dáng lớn nhanh như thổi. Lúc trước đưa con đi đăng ký
học bơi, người ta vừa nhìn thấy Hứa Minh Nguyệt cao ráo chân dài đã trầm trồ.
Hỏi ra mới biết nhà cô đàn ông toàn cao mét tám, mét chín, phụ nữ chưa ai
thấp dưới mét sáu tám. Gen tốt thế này, sau này A Cẩm chắc chắn cũng không
thấp, đúng là hạt giống tốt cho bơi lội!
Thực tế cũng chứng minh, chiều cao của A Cẩm đứng nhất đám con gái trong
lớp, chỗ ngồi cũng bị cố định luôn ở bàn cuối cùng, chẳng bao giờ được đổi lên
trên.
Từ thành phố lái xe về đến nhà mất ba tiếng đồng hồ. Đoạn đường cao tốc ban
đầu thì êm, nhưng đoạn sau toàn là đường núi quanh co khúc khuỷu, chín khúc
mười tám kẹp. Lái xe suốt chặng đường đều phải cẩn thận từng chút, liên tục
bấm còi để cảnh báo xe hoặc người đi bộ ở những khúc cua khuất tầm nhìn.