Bên phía mẹ của Nhiếp Dự, sau khi bà ấy cúp máy của Nhiếp Dự, liền vội vàng
đến nhà họ Tạ.
Mẹ của Nhiếp Dự tên là Tạ Tuệ Lệ, là con gái út của nhà họ Tạ, trên bà ấy còn
một người anh trai.
Vốn dĩ, anh trai bà ấy là người nắm quyền nhà họ Tạ, nhưng vài năm trước, anh
trai và chị dâu cùng cháu trai thứ hai của bà ấy không may qua đời trong một
vụ tai nạn máy bay. Cháu trai cả là Tạ Thừa Huân đã đi lính, gia sản nhà họ Tạ
đành giao cho cháu trai thứ ba – Tạ Trọng Diên khi đó còn chưa thành niên.
Tạ Trọng Diên tuy còn trẻ, nhưng lại là một kỳ tài thương mại. Chỉ trong vòng
nửa năm, anh đã tiếp quản toàn bộ sản nghiệp của nhà họ Tạ, và trong những
năm tiếp theo, anh đã đưa Tạ thị ngày càng phát triển lớn mạnh.
Lúc đầu, mọi người gọi anh là Tạ Tam Thiếu, nhưng những năm gần đây, đều
gọi anh là Tạ Tam Gia.
Khoảng thời gian đó, chồng của Tạ Tuệ Lệ mỗi khi về nhà đều cảm thán với bà
ấy, nói rằng khi ra ngoài làm việc, người khác biết ông ấy là chú của Tạ Tam
Gia, nên đi đâu cũng được tạo điều kiện thuận lợi. Mọi người còn nói, nhà họ
Tạ có người con trai như vậy, thì còn lo gì gia tộc không hưng thịnh?
Nhưng có lẽ là trời ghen tỵ với người tài, hoặc có lẽ là nhà họ Tạ đang gặp vận
hạn. Mùa xuân năm ngoái, Tạ Trọng Diên đột nhiên ngất xỉu, tuy nhanh chóng
tỉnh lại nhưng sức khỏe ngày càng yếu đi. Các chuyên gia, bác sĩ trong và
ngoài nước đã kiểm tra cho anh rất nhiều lần, nhưng không tìm ra nguyên
nhân cụ thể.
Tạ Trọng Diên cố gắng cầm cự đến mùa thu năm ngoái thì hoàn toàn nằm liệt
giường, được chẩn đoán là người thực vật. Đến mùa hè năm nay, các bác sĩ nói
rằng các cơ quan nội tạng của anh đã suy kiệt nghiêm trọng, e rằng không
sống được quá một năm nữa.
Một năm… tức là mùa hè năm sau… mà giờ đã sắp sang cuối thu rồi.
Nghĩ đến đây, lòng Tạ Tuệ Lệ quặn thắt.
Nhiều lúc nhìn Tạ Trọng Diên gầy yếu nằm trên giường bệnh, bà ấy không khỏi
oán trách số phận bất công.
Nhà họ Tạ luôn làm việc thiện, tích đức, con cháu đều ngay thẳng, chính trực,
tại sao tai họa lại giáng xuống đầu nhà họ Tạ? Sau khi cướp đi người anh, chị
dâu và cháu trai mà bà ấy yêu quý, tử thần vẫn chưa buông tha cho đứa cháu
trai út của bà ấy.
Trong lòng Tạ Tuệ Lệ vô cùng đau buồn, nhưng trước khi vào nhà, bà ấy vẫn
chỉnh trang lại quần áo, sợ bố mình nhìn thấy.
Hiện giờ, nhà họ Tạ hoàn toàn dựa vào ông cụ Tạ chống đỡ. Ông cụ đã ngoài
tám mươi, lại phải liên tiếp chịu đựng nỗi đau mất vợ, mất con, mất cháu, bà ấy
không thể để ông cụ phải lo lắng thêm nữa.
tai-san-hang-ty/chuong-12.html]
“Bố, con về rồi” Tạ Tuệ Lệ bước vào phòng khách, thấy bố mình đang ngồi trên
ghế sô pha, đeo kính đọc báo cáo tài chính.
Thấy con gái, ông cụ Tạ tháo kính xuống, xoa xoa thái dương: “Hôm nay là
ngày làm việc, sao con lại đến đây?”
Tạ Tuệ Lệ nhìn người giúp việc bên cạnh, người giúp việc hiểu ý liền đi pha trà.
Ông cụ Tạ thắc mắc: “Con có chuyện gì quan trọng sao?”
Tạ Tuệ Lệ kể lại chuyện của Nhiếp Dự, rồi do dự nói: “Nhiếp Dự nói vị đại sư kia
vừa nhìn đã biết trong nhà có người gặp nạn, nhưng đại sư muốn gặp trực tiếp,
con không dám tự ý quyết định, bố thấy sao ạ…”
Ông cụ Tạ lắc đầu: “Đại sư mà nhà chúng ta mời còn ít sao? Vị đại sư nổi tiếng
nào mà chưa từng khám cho Trọng Diên? Trừ khi là vị cao nhân ẩn sĩ nào đó
mà không ai biết. Thôi, có lẽ là số phận đã định rồi”
Dù sao ai cũng biết, trên đời này làm gì có nhiều cao nhân ẩn sĩ như vậy.
Tạ Tuệ Lệ nghĩ rằng bố mình từ chối, nhưng ông cụ Tạ thở dài, nói tiếp: “Nhưng
bố vẫn không muốn bỏ cuộc. Nếu vị đại sư đó có thể nhìn ra được tình trạng
của Nhiếp Dự, thì cứ mời đến thử xem, dù có kết quả hay không thì cũng cứ
chuẩn bị một khoản thù lao hậu hĩnh cho đại sư”
Nhìn những nếp nhăn trên khuôn mặt bố, Tạ Tuệ Lệ thấy cay cay nơi sống mũi.
Tạ Trọng Diên là cháu trai út của nhà họ Tạ, ông cụ Tạ luôn yêu thương anh
nhất, tình cảm ông cháu rất sâu đậm. Nhưng từ khi Trọng Diên gặp chuyện, ai
cũng có thể suy sụp, chỉ riêng ông cụ Tạ là không thể, bởi vì nhà họ Tạ vẫn cần
có người chống đỡ, Trọng ên vẫn cần có người không ngừng tìm mọi cách cứu
chữa.
Bao nhiêu hy vọng rồi lại bao nhiêu tuyệt vọng, đến nay, ngay cả ông cụ Tạ
cũng không còn dám ôm chút hy vọng mong manh nào nữa.
Tạ Tuệ Lệ ngồi uống trà, trò chuyện với bố một lúc rồi mới rời khỏi nhà họ Tạ.
Khi sắp ra khỏi cổng, Tạ Tuệ Lệ bỗng dừng bước, nhìn những chú chim khách
đậu trên cây hoa quế trước cửa.
Người ta nói chim khách bay vào nhà là điềm lành, vậy thì khi nào phép màu
mới đến với nhà họ Tạ đây?