Chiều thứ sáu, sau khi học xong tất cả các khóa học, Giang Hoài Tuyết nói với
tài xế rằng cô đến nhà bạn chơi, sẽ tự về, rồi rời khỏi xe lên xe nhà họ Nhiếp.
Nhiếp Dự ngồi trong xe, trông có vẻ còn căng thẳng hơn Giang Hoài Tuyết,
suốt dọc đường cứ bồn chồn không yên, đến khi sắp tới bệnh viện, trán cậu ta
thậm chí còn lấm tấm mồ hôi.
Cậu ta thấy Giang Hoài Tuyết dựa vào ghế chơi điện thoại, không khỏi cười
khổ: “Cậu không lo lắng chút nào sao? Nếu là tình huống cậu không giải quyết
được thì sao?”
Giang Hoài Tuyết bình tĩnh nói: “Chuyện tôi không giải quyết được đâu chỉ có
mỗi chuyện này, có gì phải lo lắng”
Nhiếp Dự nghe vậy có chút ngạc nhiên.
Tuy cậu ta và Giang Hoài Tuyết quen biết chưa lâu, nhưng Giang Hoài Tuyết
luôn cho cậu ta cảm giác mọi chuyện đều nắm chắc trong lòng, dường như am
hiểu mọi thứ, đôi khi nói chuyện còn mang theo vẻ kiêu ngạo, vì vậy cậu ta âm
thầm đoán cô chắc chắn là học trò của một cao nhân nào đó, thực lực rất
mạnh.
Đây là lần đầu tiên cậu ta nghe thấy Giang Hoài Tuyết nói ra lời mang ý nghĩa
thừa nhận mình bất lực như vậy.
“Hóa ra cũng có chuyện cậu không giải quyết được sao?”
Giang Hoài Tuyết khẽ cười: “Cậu nói gì vậy, tôi đâu phải thần thánh. Dù là
thần thánh, cũng có những việc bất lực”
“Ví dụ như?”
“Ví dụ như việc tôi trở về nhà họ Nguyễn, ví dụ như việc hôm nay tôi đến đây
với cậu”
Nhiếp Dự ngơ ngác: “Chuyện này thì liên quan gì đến nhà họ Nguyễn, lại liên
quan gì đến tôi?”
“Thiên cơ bất khả lộ” Giang Hoài Tuyết cất điện thoại: “Được rồi, đến nơi rồi”
Cô xuống xe trước, đứng trước cửa bệnh viện tư nhân này, ngẩng đầu nhìn
trường khí hỗn loạn phía trên bệnh viện, như có điều suy nghĩ.
“Đây là nơi anh họ của cậu đang ở?”
Nhiếp Dự dẫn cô đi vào: “Đúng vậy”
Trước đó cậu ta đã kể với Giang Hoài Tuyết một phần về tình hình của Tạ
Trọng Diên cũng như mối quan hệ của mình với nhà họ Tạ.
“Ông ngoại và mẹ tôi đều đang ở bệnh viện, bố tôi đi công tác, hôm nay không
đến”
Họ đi thang máy riêng, đến tầng dành cho khách VIP đặc biệt, lập tức có người
mang máy dò đến đón.
Nhiếp Dự xin lỗi Giang Hoài Tuyết: “Xin lỗi, đây là quy trình kiểm tra an ninh
bắt buộc”
Giang Hoài Tuyết nhún vai: “Tôi hiểu”
tai-san-hang-ty/chuong-14.html]
Hai người sau khi kiểm tra, dưới ánh mắt của các vệ sĩ đứng canh gác, bước
vào phòng bệnh của Tạ Trọng Diên.
Lúc cửa phòng bệnh mở ra, ông cụ Tạ và Tạ Tuệ Lệ đều đứng dậy.
Tuy Nhiếp Dự đã nói với họ Giang Hoài Tuyết là bạn học đại học của cậu ta,
tuổi còn rất trẻ, nhưng lại không nói Giang Hoài Tuyết xinh đẹp như vậy.
Ánh mắt Tạ Tuệ Lệ lóe lên vẻ kinh ngạc, vội vàng thay bố mình ra bắt tay:
“Chào đại sư, hôm nay đã làm phiền cô”
Ông cụ Tạ gật đầu với cô, không hề có chút khinh thị nào, rất khách sáo chào
hỏi: “Chào đại sư, mời cô ngồi, Tiểu Dự, rót nước cho đại sư”
“Không cần uống nước, tôi xem xong sẽ đi” Giang Hoài Tuyết từ chối, ánh mắt
cô lướt qua ông cụ Tạ và Tạ Tuệ Lệ, rồi hài lòng thu về.
Tốt lắm, đều là người tích đức.
Ông cụ Tạ chỉ cảm thấy ánh mắt cô nhìn qua như có thể nhìn thấu lòng người,
trong lòng chấn động, dấy lên một tia hy vọng.
Ông cụ nhường chỗ, để lộ ra người nằm trên giường bệnh.
“Tiểu Dự chắc cũng đã nói với đại sư rồi, đây là cháu trai út của tôi, Tạ Trọng
Diên”
Giang Hoài Tuyết quan sát người đàn ông nằm trên giường nhắm mắt, dường
như không một tiếng động.
Cho dù người đàn ông gò má hóp lại, mặt không chút máu, vẫn có thể nhìn ra
cốt cách và dung mạo vốn có của anh xuất sắc đến nhường nào.
Mái tóc đen hơi dài, lông mày và đôi mắt có đường nét sâu, sống mũi cao
thẳng, đôi môi mỏng và nhợt nhạt, dưới ánh đèn sáng rực trong phòng bệnh,
toát lên vẻ đẹp trai bệnh tật.
Tuy nhiên, Giang Hoài Tuyết không nhìn những thứ này, cô nhìn thấy tử khí
nồng đậm đến mức gần như nhỏ giọt quanh người đàn ông, cùng với làn sương
mù đen xen lẫn trong tử khí đó.
Cô đưa tay ra, nắm lấy một đám sương mù đen đặt vào lòng bàn tay quan sát,
phát hiện trong làn sương mù đen có một sợi chỉ trắng khó phát hiện, kéo dài
về phía xa.
Giang Hoài Tuyết như có điều suy nghĩ.
Ba người nhà họ Tạ thấy cô đứng đó hồi lâu không nói gì, còn làm một động
tác kỳ lạ, đều có chút sốt ruột.
Nhiếp Dự không nhịn được hỏi: “Cậu nhìn ra gì chưa?”
Giang Hoài Tuyết siết chặt ngón tay, bóp nát đám sương mù đen trong lòng
bàn tay.
Cô nhìn về phía nhà họ Tạ, trầm ngâm một lát: “Tôi có một tin tốt và một tin
xấu, mọi người muốn nghe tin nào trước?”