Đại Lão Huyền Học Xuyên Thành Thiên Kim Thật Có Tài Sản Hàng Tỷ

Chương 33



Sẵn sàng

Giang Hoài Tuyết nghĩ khảo sát nho nhỏ cũng không sao, cô gật đầu đồng ý.

Ai ngờ Tạ Tuệ Lệ vừa nghe cô đồng ý, lập tức lấy điện thoại ra.

Mọi người xung quanh đều hiện vẻ mặt như không thể chịu nổi, Giang Hoài

Tuyết linh tính có điều chẳng lành, định lên tiếng ngăn lại, nhưng Tạ Tuệ Lệ đã

bắt đầu loạt câu hỏi dồn dập: “Hoài Tuyết thích màu gì? Thích phòng ngủ diện

tích lớn hay nhỏ? Thích phong cách đồng quê, châu Âu hay phong cách Trung

Hoa?”

“Thích hoa hồng, hoa ly, hay là hoa nhài, hoa mẫu đơn? Thích mèo con, cún

con hay loài vật nào khác?”

“Có sở thích ẩm thực gì không? Thích đồ ăn Tứ Xuyên, Quảng Đông, Hồ Nam

hay Sơn Đông? Thích đồ ngọt bánh kem không?”

“Thích quản gia người Anh, Mỹ, Pháp hay Đức? Thích có người giúp việc ở nhà

thường xuyên không?”

“Khoan đã” Giang Hoài Tuyết khó khăn chen lời, ngăn lại Tạ Tuệ Lệ đang hứng

khởi hỏT: “Cô có thể nhắc lại câu đầu tiên vừa nói được không?”

Tạ Huệ Lệ: “Tất cả cứ để tôi lo liệu?”

“Không phải, câu tiếp theo”

“Chúng ta sẽ làm một khảo sát nhỏ, Hoài Tuyết có rảnh không?”

“Không rảnh!” Giang Hoài Tuyết quả quyết.

Cô đứng dậy, mặt nghiêm nghị: “Tôi đột nhiên nhớ ra còn có việc quan trọng

phải làm, vừa hay Tạ tiên sinh cũng cần nghỉ ngơi, tôi không quấy rầy thêm”

“Về việc sắp xếp nhà cửa gì đó…”

Giang Hoài Tuyết đường hoàng nhìn sang Tạ Trọng Diên.

“Cứ làm theo sở thích của Tạ tiên sinh là được rồi”

Nói xong, cô giả vờ bình tĩnh rời khỏi phòng bệnh, chỉ có điều bóng lưng

thoáng có vẻ như chạy trốn.

tai-san-hang-ty/chuong-33.html]

Tạ Tuệ Lệ liền quay sang Tạ Trọng Diên: “Trọng Diên à…”

Tạ Trọng Diên cứng đờ.

Thấy anh họ sắp rơi vào ma trận, Nhiếp Dự thì thầm với ông ngoại mình: “Mẹ

con lại bắt đầu rồi. Con luôn nghĩ bà ấy nên mở công ty trang trí nội thất hơn

là làm phu nhân nhà giàu”

Lần trước, suối phun nước ở nhà Nhiếp Dự bị tháo ra làm lại, và Tạ Tuệ Lệ đã

chỉnh sửa bản thiết kế đến hai tháng, trong thời gian đó thay đổi đến mười hai

đội thi công. Nhiếp Dự và bố cậu ấy bị những ý tưởng mới của bà ấy hành hạ

đến mức trong đầu vang lên tiếng vọng.

Khi đó, Nhiếp Dự gần như không chịu nổi nếu ai nhắc đến chữ “suối”. Có lần

nghe bạn học bàn về chuyện đi suối nước nóng, cậu ấy sợ xanh mặt, suýt quỳ

xuống xin mẹ tha cho mình.

May mà sau đó bố cậu ấy mạnh tay quyết định thiết kế cuối cùng, cứu cậu ấy

khỏi vận mệnh suốt đời mắc chứng PTSD về suối phun.

Màn kịch nhỏ:

Khi Giang Hoài Tuyết và Tạ Trọng Diên kết hôn, mẹ của Nhiếp Dự – Tạ Tuệ Lệ –

đã đứng ra đảm nhận toàn bộ việc trang trí và sắp xếp căn nhà mới cho hai

người, đồng thời đưa ra hàng loạt câu hỏi thấu hiểu dựa trên kinh nghiệm hôn

nhân lâu năm của mình.

“Giường chọn loại giường nước hay giường rung?”

“Xích đu cần loại chịu lực một người hay hai người?”

“Cửa sổ sát đất nên chọn loại một mặt trong suốt thôi chứ, không thì bất tiện

lắm”

Tạ Trọng Diễn mắt sáng lên: “Nghe theo ý của cô hết!”

Giang Hoài Tuyết yêu cầu xe của nhà họ Tạ dừng ở cổng khu dân cư, sau đó tự

đi bộ về nhà họ Nguyễn vì cô chưa muốn để nhà họ Nguyễn biết mình có liên

hệ với nhà Tạ.

Khi dùng bữa tối, bố mẹ Nguyễn lại nhắc đến chuyện hôn ước.

“Tuần trước đáng ra nên bàn chuyện với nhà họ Tạ về hôn ước của con rồi,

nhưng do bố bị bệnh nên đã lỡ mất,” Bố Nguyễn cau mày: “Tuần này đã hẹn

thời gian với nhà họ Tạ, sẽ sớm định chuyện của con”

Nếu như trước hôm nay, có lẽ Giang Hoài Tuyết còn nghĩ cách để giải trừ hôn

ước này, nhưng sau những gì xảy ra hôm nay, cô lại đang cần một hôn ước.

Cô điềm đạm đáp: “Hiểu rồi”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.