“Cô!” Nguyễn Như Mạn tức đến mức bật dậy, quẳng mạnh chiếc đầm lên
giường: “Tôi là vì muốn tốt cho cô đấy, đừng có không biết điều!”
“Cảm ơn, tôi không cần” Giang Hoài Tuyết đưa tay chỉ về phía cửa: “Mời cô đi
cho”
“Được rồi, Giang Hoài Tuyết, cô được lắm! Để xem hôm đó cô mặc gì đi. Nếu
mất mặt thì đừng trách nhà họ Nguyễn không chuẩn bị đồ cho cô!”
Cô ta lạnh lùng cười rồi quay người định bước đi.
“Đợi đã”
Khi cô ta vừa đến cửa, Giang Hoài Tuyết gọi cô ta lại, nhét lễ phục vào hộp rồi
dúi vào tay cô ta.
“Lấy quần áo của cô đi. Để ở đây tôi chẳng lau bàn được”
Nguyễn Như Mạn khựng lại, hít sâu một hơi, cố kiềm chế nói: “Không nhìn ra
đấy, tôi tưởng cô là loại ít nói chứ, hóa ra lại mồm mép thế”
Giang Hoài Tuyết khiêm tốn đáp: “Được cô dạy cả thôi, chủ yếu là nhìn xiếc
miễn phí mà không vỗ tay thì kỳ lắm”
Nguyễn Như Mạn nghiến răng: “Giỏi, giỏi lắm!”
Cô ta ghé sát thì thầm một cách đầy ác ý: “Tôi chỉ mong cô sau này cũng có
thể mồm mép như bây giờ thôi”
Chờ đấy, Giang Hoài Tuyết, rồi cô sẽ phải lấy người đàn ông gần đất xa trời ấy,
để rồi thấy tôi tỏa sáng trong lễ đính hôn, sẽ biết rõ được sự khác biệt của
chúng ta… để cô biết tôi, trên vị trí vốn dĩ của cô, đã có được những gì…
“Có lo thì lo cho mình đi” Giang Hoài Tuyết nói, giọng bình thản.
Đôi mắt cô khẽ liếc qua Nguyễn Như Mạn. Đôi mắt của cô ta mang sắc phấn
đào, hơi phảng chút hoa đào, nghĩa là đang trong một mối quan hệ. Nhưng đôi
mắt có phần sắc bén, tựa hồ mối tình của cô ta không được trọn vẹn.
tai-san-hang-ty/chuong-41.html]
Nhớ tới cái tên Tạ Hiên mà bố mẹ Nguyễn nhắc đến – người mà ai nấy đều
khen ngợi, Giang Hoài Tuyết chỉ cười: “Hy vọng cô may mắn”
Nguyễn Như Mạn thấy ánh mắt của cô kỳ lạ, lời nói càng kỳ quặc nhưng tin
chắc cô có ý xấu, hừ một tiếng rồi bỏ đi.
“À, còn một chuyện nữa” Giang Hoài Tuyết nói.
“Nghe nói mấy cái váy kia là đặt may theo số đo của cô? Khi cô cầm lên tôi
liếc qua một chút, thấy ngực hơi nhỏ, eo hơi lớn, váy hơi ngắn, chắc mặc lên
sẽ vừa vặn thôi”
“Với lại, làm ơn đừng nói nhiều trước mặt tôi nữa. Người ta dễ lầm tưởng cô
nhà ở Đôn Hoàng chứ không phải Đế Kinh đấy”
Nói xong, Hoài Tuyết mỉm cười rồi đóng cửa lại.
Nguyễn Như Mạn khựng lại, một lúc sau mới hiểu ý của cô. Đoạn muốn gõ cửa
nhưng nhớ lại lời cuối, cô ta chần chừ rồi lấy điện thoại ra tra cứu:
— “Bị nói là nhà ở Đôn Hoàng nghĩa là gì?”
Bình luận được nhiều lượt thích nhất: “Nhiều tranh trên tường lắm” (Ý chỉ
nhiều lời)
—
Màn kịch nhỏ:
Tạ Tam Gia: Vợ ơi, em học cách mắng người từ đâu vậy?
Giang Hoài Tuyết đưa điện thoại cho anh xem, trên đó là đoạn hội thoại game
giữa hai người. Một người nói “Thượng Đế rải trí tuệ khắp thế gian, nhưng cậu
lại bật ô lên che” Người kia đáp lại: “Cậu giống như Mỹ Dương Dương trên thảo
nguyên Thanh Thanh ấy, ba nghìn tập chẳng tìm thấy mẹ đâu”
Tạ Tam Gia: …