Giang Hoài Tuyết ngước mắt nhìn anh ta, thầm nhủ: Nhà họ Tạ này đúng là có
gen di truyền mạnh thật, sao ai sinh ra cũng có đôi mắt đẹp đến lạ.
Tạ Trọng Diên là mẫu đơn phượng nhãn, mí mắt sâu, ánh mắt lạnh lùng cao
quý như quan lớn triều đình. Mà Tạ Hiên lại là mắt đào hoa trời sinh, mí mắt
mang phấn, đường cong mềm mại, chỉ cần liếc mắt thôi đã như đang đưa tình.
Trước đây, khi xem tướng Nguyễn Như Mạn, Giang Hoài Tuyết đã đoán được
người yêu cô ta hẳn là đa tình đào hoa. Giờ nhìn kỹ Tạ Hiên, quả nhiên không
sai một ly.
Tuấn mỹ như vậy, có tiền, có quyền, còn biết đưa tình— hỏi thử, có mấy cô gái
không động lòng?
Khó trách mỗi lần Nguyễn Như Mạn nhắc tới vừa ngượng ngùng lại vừa đắc ý.
Người ngồi chung bàn thấy Tạ Hiên bước đến, vội vàng đứng lên bắt chuyện:
“Chúc mừng Tạ thiếu gia! Thành hôn nhân duyên tốt, uyên ương hợp phúc!”
Tạ Hiên nghiêng người, nhường đường, vừa vặn lại gần sát bên Giang Hoài
Tuyết—chỉ cách một người.
Anh ta nâng ly, cười ôn hòa: “Cảm tạ mọi người đã bỏ thời gian quý báu tới dự
tiệc. Vũ hội sắp bắt đầu, tôi xin kính một ly trước”
Mọi người sôi nổi đáp lời. Giang Hoài Tuyết cũng nâng nhẹ ly nước chanh,
nhấp một ngụm tượng trưng.
Tạ Hiên uống cạn rượu, tiện tay đưa ly cho phục vụ. Cánh tay không biết vô
tình hay cố ý khẽ vung, làm khay rượu nghiêng lệch, một ly rượu đỏ đổ ào
xuống người bên cạnh Giang Hoài Tuyết.
Giang Hoài Tuyết nghiêng người tránh thoát, phục vụ vội vã cúi đầu xin lỗi.
Tạ Hiên phản ứng cực nhanh, lập tức nói: “Còn không mau đưa khách quý lên
lầu thay quần áo?”
Người kia liếc nhìn Giang Hoài Tuyết rồi luyến tiếc rời khỏi chỗ ngồi. Tạ Hiên
liền thản nhiên ngồi xuống chỗ trống bên cạnh cô.
Anh ta cười: “Trước giờ chưa gặp, thì ra đây chính là chị gái của Mạn Mạn? Vậy
tôi có nên gọi một tiếng…”
Anh ta cố tình kéo dài chữ: “Chị… Chị gái?”
tai-san-hang-ty/chuong-56.html]
Hai chữ nhẹ nhàng, mềm mại, như tiếng tình nhân thì thầm cạnh gối.
Giang Hoài Tuyết ánh mắt khẽ động, nhàn nhạt nói: “Không thân chẳng quen,
không đáng gọi để gọi chị làm gì cả”
Tạ Hiên không chút xấu hổ, thản nhiên: “Không đâu, nếu Hoài Tuyết đã về nhà
họ Nguyễn thì chính là người một nhà rồi. Đúng rồi, Hoài Tuyết, tôi có thể gọi
như vậy chứ?”
Giang Hoài Tuyết đáp: “Chữ bày ở đó, anh muốn gọi sao thì tùy .”
Ánh mắt Tạ Hiên lưu chuyển, như câu hồn phách người ta: “Hoài Tuyết – cái
tên thật đẹp. Vừa có vẻ nhẹ nhàng phong lưu như tuyết cuốn gió xuân, lại vừa
có vẻ yêu kiều ôn nhu, khiến người ta muốn ôm vào lòng”
Anh ta nói chuyện uyển chuyển, lời nào lời nấy đều thử ranh giới, như đang
chơi trò săn mồi.
Giang Hoài Tuyết thản nhiên: “Cũng chưa đến mức phong lưu bằng Tạ thiếu
gia”
Tạ Hiên cười: “Cảm ơn chị Hoài Tuyết khen ngợi”
Lúc này, đính hôn đã xong, vũ hội sắp bắt đầu, trong sảnh rộn ràng náo nhiệt,
tiếng nói cười không ngớt. Nhưng khoảng cách giữa các bàn ngồi khá xa,
người ngoài không dễ nghe được trò chuyện riêng.
Tạ Hiên ỷ thế không ai nghe thấy, liền mạnh dạn ghé sát người cô.
“Nghe nói chị Hoài Tuyết với nhà họ Tạ tôi có hôn ước từ nhỏ. Nhưng chị lại
cam tâm gả cho một người sắp chết ư?”
Giang Hoài Tuyết cuối cùng ngẩng mắt lên nhìn anh ta: “Tôi cam tâm hay
không cam tâm thì có liên quan gì tới anh?”
Khóe môi Tạ Hiên cong lên, cười như không cười: “Tôi thấy chị Hoài Tuyết tuổi
còn nhỏ, diện mạo lại thế kia, sợ là… còn chưa biết mùi yêu đương. Nếu để chị
gả cho một người vô dụng, tôi làm sao nỡ? Chi bằng… cân nhắc tôi một chút?”
Giang Hoài Tuyết không giận, chỉ nhẹ gõ ngón tay vào ly pha lê trong tay: “Vậy
còn Nguyễn Như Mạn thì sao?”
“Cô ta à?” Tạ Hiên thờ ơ đáp: “Chị không để tâm thì để cô ta làm vợ, còn nếu
để tâm thì cứ tùy tiện sắp xếp vị trí nào đó cũng được”
Giang Hoài Tuyết “à” một tiếng, cô lật chiếc điện thoại đang úp trên bàn lại, tắt
ghi âm, lịch sự nói: “Cảm ơn anh đã ‘cống hiến’ một đoạn ghi âm chẳng lấy gì
làm vui vẻ. Tôi sẽ nhớ gửi cho nhà họ Nguyễn”