Rõ ràng là người ngồi thấp hơn nhưng khí chất toát ra lại khiến người ta có
cảm giác anh đứng ở vị trí cao nhất trong phòng.
Anh lúc nào cũng lạnh lùng và sắc sảo với người ngoài, nhưng đối với Giang
Hoài Tuyết, từ lúc bắt đầu đã luôn ôn hòa, dịu dàng.
“Nếu hiện tại anh không cần giữ bí mật việc mình đã tỉnh lại, lẽ ra phải tổ chức
cho em một bữa tiệc thật long trọng. Năm nay chịu thiệt thòi rồi, sang năm
anh sẽ bù lại cho em”
Anh đưa hộp quà trong ngực ra, mỉm cười đưa tới trước mặt cô.
“Hoài Tuyết, chúc em sinh nhật vui vẻ. Mong rằng mỗi năm sau đều hạnh phúc
hơn năm trước”
Giang Hoài Tuyết khẽ run hàng mi cong vút.
Mỗi năm sau… đều hạnh phúc hơn năm trước sao?
Một linh hồn đến từ thế giới khác như cô, lại còn bị Thiên Đạo giới hạn tuổi
thọ, có thật sự… còn “về sau” không?
“Gì thế? Chưa mở mà đã không thích rồi sao?” Tạ Trọng Diên thấy cô chưa có
phản ứng liền trêu chọc, nhẹ nhàng nói thêm:
“Hay là. em không muốn cùng mọi người mừng sinh nhật nữa?”
Giang Hoài Tuyết im lặng mấy giây, rồi nghiêm túc nhận lấy món quà: “Bất kể
là gì, em đều thích”
Mọi người trọng nhà họ Tạ đồng loạt lấy ra những hộp quà đã giấu kỹ, lần lượt
đưa cho Giang Hoài Tuyết.
“Cháu nói vậy là bọn cô yên tâm rồi” Tạ Tuệ Lệ cười, đẩy bánh kem ra giữa bàn
ăn.
“Ngày thường chỉ lo mua đồ cho cái tên Nhiếp Dự kia, nên cũng không rành
chọn quà cho con gái lắm. Sợ cháu không thích”
“Rồi rồi, trước tiên thổi nến đã. Bật đèn lên nào!”
Giang Hoài Tuyết nhìn chiếc bánh sinh nhật sáu tầng cao gần một mét, trên đó
cắm rải rác mười chín ngọn nến, chần chừ một chút rồi lên tiếng: “Cái này…
nến có vẻ hơi nhiều thì phải?”
Cả đám người trong phòng nhìn kỹ rồi: “…”
Tạ Tuệ Lệ khẽ hậm hực: “Đều tại Nhiếp Dự đấy! Nó cứ nhất định đòi mỗi tầng
phải có nến, bảo như vậy mới đẹp. Kết quả thợ làm bánh làm thành thế này
luôn”
tai-san-hang-ty/chuong-61.html]
Giang Hoài Tuyết bật cười: “Không sao đâu, hay là chúng ta cùng thổi nhé”
Cô ngẫm nghĩ một chút, rồi nói tiếp: “Nhiều nến thế này, mình tôi ước cũng hơi
mệt. Đúng lúc mọi người cùng nhau ước luôn đi”
“Một ý hay đấy, cho em ước ké với chị Hoài Tuyết nhé!”
Tạ Tuệ Lệ sắp xếp cho mọi người ổn định chỗ ngồi.
“Nào, cùng nhau nhắm mắt lại và ước nguyện nhé!”
Giang Hoài Tuyết cùng mọi người đồng loạt nhắm mắt.
Ánh trăng đang dần lên ở phía đông, xuyên qua khung cửa sổ, hòa cùng ánh
nến trong phòng lập lòe lung linh, soi sáng những gương mặt đang vây quanh
chiếc bánh kem.
Khoảnh khắc ấy, Giang Hoài Tuyết – người bao năm qua không ngừng bước,
cuối cùng cũng chịu dừng lại một chút.
Cánh cửa trái tim luôn được khóa kín suốt hai kiếp người, giờ đây bất chợt hé
mở một khe nhỏ.
Giống như một đóa hoa e ấp trong ngày tuyết tan, cuối cùng cũng run rẩy hé
nở.
Trong lòng, cô lặng lẽ cho phép mình được ước một điều ước nhỏ bé.
Sau khi mọi người cùng thổi nến xong, Tạ Tuệ Lệ gọi người bật đèn rồi nhanh
chóng cho bưng đồ ăn lên.
Đến lúc này, Giang Hoài Tuyết mới giật mình nhận ra: “Ủa, mọi người còn chưa
ăn tối à?”
Tạ Trọng Diên không trả lời ngay, mà hỏi ngược lại: “Còn em, ở buổi tiệc đính
hôn vừa rồi ăn no chưa?”
Giang Hoài Tuyết á khẩu.
Mấy buổi tiệc như vậy vốn đâu phải để ăn, cô chỉ uống được vài ngụm nước là
cùng.
Tạ Tuệ Lệ bật cười: “Dựa theo kinh nghiệm trước đây của cô thì tham gia tiệc
kiểu đó gần như là… nhịn đói. Nên chúng ta chuẩn bị thêm một bữa, không
thành vấn đề gì hết”
Bà ấy giơ tay chỉ về bàn ăn: “Hôm trước hỏi cháu thích món gì để đặt, cháu
chưa nói. Trọng Diên đoán cháu lớn lên ở Tây Nam, chắc là thích đồ cay nên
hôm nay lấy món Tứ Xuyên làm chính, kèm theo một ít món lẩu, thêm vài món
kinh điển khác nữa”
Giang Hoài Tuyết liếc nhìn bàn ăn đầy ắp, bật cười: “Hóa ra đủ mọi phong cách
thế này, xem ra hôm nay có thể ăn thỏa thích rồi”