Đại Lão Huyền Học Xuyên Thành Thiên Kim Thật Có Tài Sản Hàng Tỷ

Chương 72



Sẵn sàng

Ông chủ tiệm liếc cô: “Dương tiên sinh đã thanh toán rồi”

Trong nghề đồ cổ có quy tắc, ông chủ không nói đồ thật hay giả, người mua tự

phân biệt, tự ra giá. Giá hợp thì giao dịch, tiền trao cháo múc. Thật giả thế nào,

người mua tự chịu trách nhiệm.

Dương Sóng để mắt bộ tiền này từ hai ngày trước, nhưng lúc đó bận, hôm nay

mới trả tiền, món đồ coi như thuộc về anh ta. Cảnh Dư Hạo vừa vào tiệm, nhìn

nhiều thêm vài lần đã bị anh ta châm chọc.

Giang Hoài Tuyết bước đến quầy, cầm bộ tiền Ngũ Đế lên xem xét.

Vừa nãy cô không cần nhìn kỹ đã biết thật giả, vì cô thấy được trường khí và

màu sắc trên món đồ. Nhưng người khác không thấy được, cô không thể giải

thích theo cách đó.

Quan sát vài lần, cô đã nắm rõ.

“Bao tương làm khá tốt, nhưng giả vẫn là giả không thể thành thật”

“Ơ, cô này, tôi không chấp nhặt, sao cô cứ bám mãi thế?” Dương Sóng ngồi

thẳng, lườm cô: “Tôi xem tiền Ngũ Đế còn nhiều hơn cơm cô ăn, cô lại hiểu hơn

tôi à?”

“Đúng thế!” Cô gái bên cạnh hùa theo: “Anh Dương là tay chơi trong giới đồ cổ,

có người đừng giả bộ hiểu biết, không biết lại ra vẻ, mất mặt lắm”

Cảnh Dư Hạo thật sự không rành hơi chột dạ hỏi Giang Hoài Tuyết: “Bao tương

là gì?”

Cô giải thích bằng kiến thức khoa học: “Là lớp màng oxy hóa”

tai-san-hang-ty/chuong-72.html]

Cảnh Dư Hạo bừng tỉnh.

Giang Hoài Tuyết tiếp tục: “Tiền Ngũ Đế, nghiêm túc mà nói được chia thành

tiền đại Ngũ Đế và tiền tiểu Ngũ Đế. Tiền đại Ngũ Đế là tiền nửa lượng thời Tần,

năm thù thời Hán, Khai Nguyên Thông Bảo thời Đường, Tống Nguyên Thông

Bảo thời Tống, và Vĩnh Nhạc Thông Bảo thời Minh”

“Anh học lịch sử cấp ba chắc biết rồi nhỉ? Tần Thủy Hoàng thống nhất sáu

nước, chuẩn hóa đo lường và tiền tệ, tạo hình đồng tiền ngoài tròn trong vuông

bắt đầu từ đó”

Tần Thủy Hoàng thì khỏi nói, thiên cổ nhất đế, công tích lẫy lừng. Bốn vị còn

lại là Hán Vũ Đế Lưu Triệt, Đường Thái Tông Lý Thế Dân, Tống Thái Tổ Triệu

Khuông Dận, và Minh Thành Tổ Chu Đệ đều là những hoàng đế danh tiếng lẫy

lừng, lưu danh muôn thuở”

Cảnh Dư Hạo chăm chú lắng nghe: “Còn tiền tiểu Ngũ Đế thì sao?”

“Tiền tiểu Ngũ Đế là tiền của năm hoàng đế gần thời hiện đại hơn: Thuận Trị

Thông Bảo, Khang Hi Thông Bảo, Ung Chính Thông Bảo, Càn Long Thông Bảo,

và Gia Khánh Thông Bảo thời Thanh. Năm vị này trị vì tổng cộng 180 năm, thời

kỳ quốc lực hưng thịnh, có danh xưng ‘Khang Càn thịnh thế’. Ngày nay nói tiền

Ngũ Đế thường là ám chỉ cái này”

“Hơn nữa, năm vị hoàng đế này ứng với ngũ hành Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ

mang tinh hoa âm dương ngũ hành. Tiền Ngũ Đế hấp thụ linh khí trời đất, long

khí đế vương, và vượng khí nhân gian nên thường được dùng làm pháp khí dân

gian, chiêu tài, cầu phúc, tránh hung đón cát”

Dương Sóng nghe cô kể rõ nguồn gốc lịch sử tiền Ngũ Đế, trong lòng dấy lên

bất an. Cô gái này sao nghe như dân chuyên nghiệp lão luyện vậy? Chẳng lẽ cô

nói bộ tiền này giả là thật?

Anh ta liếc ông chủ tiệm rồi nhớ ra quy tắc nghề này, thật hay giả thì anh ta

cũng không thể đổi ý.

Cô gái bên cạnh anh ta sốt ruột: “Dù cô biết hết thì cũng không thể nói nó giả!

Nói phải có bằng chứng chứ?”

“Bằng chứng?” Giang Hoài Tuyết liếc cô ta: “Ai cũng biết phân biệt tiền Ngũ Đế

thật giả dựa vào ba yếu tố: một là màu sắc, hai là độ dày, ba là âm thanh. Các

người cũng xem thế, đúng không?”

Cô gái kia chỉ đi cùng Dương Sóng, đâu biết gì liền vội thúc cùi chỏ vào anh ta.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.