Hiện tại đã chớm đông, Rừng Dị Thú sẽ lạnh đến mức nào? Hạ Sơ Kiến mới
nghĩ thôi đã thấy sống lưng lạnh toát.
Quần áo chống rét thông thường ở Mộc Lan thành vào đó chẳng khác gì giấy
vụn, bắt buộc phải có trang bị chuyên dụng.
Hạ Sơ Kiến thuê thêm hai máy phát điện phản ứng nhiệt hạch mini từ Hiệp hội.
Một máy dùng thường xuyên, một máy dự phòng. Loại máy này nếu không
hỏng hóc thì dùng cả trăm năm cũng chẳng sao. Tiếc là sau nhiệm vụ phải trả
lại, thứ này bên ngoài có tiền cũng không mua được.
Ngay cả trong Hiệp hội Thợ săn Ám Dạ, không phải ai cũng có tư cách thuê,
phải dựa vào nhiệm vụ cụ thể. Hạ Sơ Kiến thầm thắc mắc: chưa bao giờ thấy
nhiệm vụ hạng Canh nào lại được thuê máy phát điện nhiệt hạch! Nghe đồn
đến nhiệm vụ hạng Giáp cũng chưa chắc có cơ hội này.
Dù cảm thấy hơi gợn, nhưng cô không nghĩ nhiều. Đằng nào cô nhận nhiệm vụ
cũng vì tư lợi, Hiệp hội có ý đồ gì thì cô vẫn phải vào Rừng Dị Thú tìm Huyết Kỳ
Lân.
Đăng ký xong xuôi đã là 5 giờ chiều, trời tối đen như mực.
Hạ Sơ Kiến nhập thông tin tài khoản để khóa quyền sử dụng chiếc phi hành khí
mới. Cô bước ra khỏi đại sảnh phân bộ, lên xe và định bay thử một vòng.
..
Trong lúc Hạ Sơ Kiến đang lượn vòng trên bầu trời tòa cao ốc chọc trời, tại căn
biệt thự xa hoa điệu thấp ở khu Tây 001, người phụ nữ đeo khăn che mặt đang
nổi trận lôi đình.
“Nhiệm vụ thất bại?! Sao có thể thất bại?! Ta chẳng phải bảo ngươi tìm một
cường giả tinh thần lực để nghiền nát bọn chúng sao?!”
Màn hình ảo trước mặt bà ta phát đoạn video ghi lại cảnh một chiếc phi hành
khí hình thoi bị 6 quả tên lửa mini bao vây tiêu diệt gọn ghẽ. Bà ta tức giận tím
mặt, ném vỡ chiếc chén sứ xương viền vàng: “Đây là cường giả tinh thần lực
mà ngươi tìm đấy à?! Ta bảo nghiền nát cơ mà! Thứ rác rưởi gì đây!”
Thư Sách
Nữ quản gia cúi đầu sát đất, run rẩy: “Là thuộc hạ sai! Thuộc hạ sơ suất! Cứ
nghĩ đội đó mạnh nhất cũng chỉ cấp D trung kỳ, tìm một cường giả cấp C đỉnh
phong là thừa sức, ai ngờ”
“Nhiệm vụ thất bại từ rạng sáng mà giờ ngươi mới biết tin! Ngươi có phải ngu
như lũ nô lệ Loại nhân không hả?!” Người phụ nữ tức đến độ ngực phập
phồng như muốn nổ tung.
Nữ quản gia dập đầu xin tha: “Phu nhân bớt giận! Thuộc hạ thật sự không
ngờ”
“Ta không cần ngươi không ngờ! Ta cần mạng bọn chúng!” Bà ta chỉ một ngón
tay lạnh lùng: “Ta cho ngươi thêm một cơ hội. Lần này mà hỏng việc, ngươi tự
biết kết cục!”
“Vâng, phu nhân yên tâm!” Nữ quản gia nơm nớp lo sợ lui ra.
..
Một giờ sau, tại khu Tây Mộc Lan thành, một gã đàn ông trung niên dung mạo
bình thường nhận được một khoản tiền đặt cọc khổng lồ.
Hắn là Phùng Thiên Trảm – biệt danh “Trảm Lập Quyết”, một trong những thợ
săn tiền thưởng hoang dã khét tiếng nhất Đế quốc Bắc Thần. Nghe đồn số
người bị hắn ám sát lên tới hàng nghìn, chưa một lần thất thủ.
Nhiệm vụ lần này yêu cầu hắn giếc sạch một tiểu đội thợ săn bằng mọi giá
và không để lại bất kỳ dấu vết nào.
Nếu không phải đối phương trả quá nhiều tiền, hắn chẳng thèm nhận cái
nhiệm vụ cấp thấp này. Hắn là Gen tiến hóa giả, tinh thần lực đã đạt cấp B
đỉnh phong. Còn mục tiêu của hắn? Đội trưởng mạnh nhất mới cấp D trung kỳ,
kém hắn hai đại cảnh giới. Lại còn đèo bòng thêm một đứa người thường vô
dụng!
Giếc bọn này dễ như thái rau, cần gì đến “dao mổ trâu” như hắn? Nhưng tiền
là trên hết, hắn nhanh chóng ký hợp đồng.
Đối phương nhắn tin: [Tiểu đội 321 đã nhận nhiệm vụ tìm Huyết Kỳ Lân ở Rừng
Dị Thú, chúng sắp khởi hành]
Phùng Thiên Trảm càng vui hơn. Rừng Dị Thú chính là mồ chôn lý tưởng nhất
để giếc người không để lại dấu vết! Mỗi năm có biết bao thợ săn bỏ mạng ở
đó mà không ai hay biết.
Hắn nhắn lại: [Rõ. Vào Rừng Dị Thú thì phải thêm tiền]
Đối phương lập tức chuyển thêm 1 triệu Bắc Thần tệ.
Tổng thù lao 5 triệu, đặt cọc 1 triệu, thêm 1 triệu phí đi rừng. 1.5 triệu trả sau
khi hoàn thành, 1.5 triệu còn lại trả sau 3 năm nếu hắn giữ bí mật tuyệt đối.
Thấy tiền về, Phùng Thiên Trảm hớn hở đi chợ đen sắm đồ. Là cường giả cấp
B, cái lạnh của Rừng Dị Thú không làm khó được hắn. Hắn cần thiết bị theo dõi
và ngụy trang để tiếp cận, dùng tinh thần lực nghiền nát 5 kẻ kia trong một nốt
nhạc.
lai-son-hai-kinh/chuong-15-lan-sau-em-van-damhtml]
Để không lộ dấu vết, hắn mua vũ khí đại trà loại không thể truy xuất nguồn
gốc. Dù tự tin vào tinh thần lực, nhưng Rừng Dị Thú đầy rẫy nguy hiểm, hắn
vẫn cần vũ khí nóng để phòng thân và tiết kiệm sức lực.
..
Hạ Sơ Kiến làm quen với phi hành khí mới xong liền tạt về nhà.
Cô không ở lâu, chỉ bỏ 1000 tệ vào hộp thư nhà thím Trần coi như trả tiền mấy
món quà hôm trước. Sau đó cô bê thùng dịch dinh dưỡng rẻ tiền sắp hết hạn
mới mua lên phi hành khí. Đây là lương thực dự trữ của cô trong rừng.
Cuối cùng, cô gửi đơn xin nghỉ học cho giáo viên chủ nhiệm, báo lý do cô cô
bệnh nặng cần chăm sóc một tháng. Giáo viên đã chán nản với cô từ lâu, chỉ
đáp vỏn vẹn một chữ: [Ừ].
Hạ Sơ Kiến nhìn chằm chằm chữ “Ừ” một lúc rồi vô cảm bước lên phi hành khí.
Cô mặc giáp chống đạn, khoác ngoài chiếc áo lông dị thú màu đỏ lửa mà cô cô
chuẩn bị cho từ ngày chưa ốm. Chân đi ủng da dị thú, mặt đeo khẩu trang tự
sưởi ấm và đội mũ giáp chống đạn kín mít.
Đồng hồ chỉ 6 giờ tối.
Hạ Sơ Kiến cài đặt tọa độ cửa vào phía Bắc Rừng Dị Thú, bật chế độ tự lái và
tàng hình. Chiếc xe lặng lẽ bay vút lên trời đêm.
Phía Bắc Mộc Lan thành có một bức tường thành khổng lồ ngăn cách với Rừng
Dị Thú. Rừng Dị Thú phía Đông giáp biển, Tây giáp hồ, Bắc là vùng Cực Bắc
mênh mông – Vùng Cấm Sinh Mệnh. Chỉ có phía Nam là tiếp giáp đất liền với
Mộc Lan thành, nơi có bức tường thành chắn ngang.
Tại tường thành có một trạm kiểm soát. Ai muốn vào rừng theo đường chính
ngạch đều phải đăng ký ở đây. Tất nhiên cũng có người bay vượt tường thành
để trốn vé, gọi là nhập cư trái phép (vượt biên), nhưng đường về sẽ rất khó
khăn.
Hạ Sơ Kiến đi làm nhiệm vụ hợp pháp nên không cần vượt biên. Cô tắt tàng
hình, hạ cánh xuống trạm kiểm soát.
Dù trời đã tối nhưng trạm kiểm soát đèn đuốc sáng trưng. Người vào rừng khá
đông, đủ loại phương tiện từ phi hành khí đến xe địa hình.
Hạ Sơ Kiến vừa bước ra khỏi xe thì thấy 4 người đeo ba lô tác chiến đang đi về
phía mình.
“Đội trưởng?!” Cô nhận ra ngay người đi đầu là Diệp Thế Kiệt, theo sau là Lý
Phược, Tống Minh Tiền và Bình Quỳnh.
“Sơ Kiến, em khách sáo quá đấy, sao dám lẳng lặng đi một mình thế hả?
Không coi bọn anh là đồng đội à!” Lý Phược sấn tới đầu tiên, vỗ vai cô một cái
trời giáng suýt làm cô “trồng cây chuối”.
Tống Minh Tiền và Bình Quỳnh cũng vây lấy cô: “Sơ Kiến, em nghĩ bọn chị là
loại người gì? Chỉ biết hưởng lợi, gặp nguy hiểm là chạy hả?”
Diệp Thế Kiệt sầm mặt: “Hạ Sơ Kiến, cô tưởng mình vĩ đại lắm à? Cô coi
thường nhân cách của chúng tôi sao?!”
Hạ Sơ Kiến: “”
Diệp Thế Kiệt ho khan một tiếng: “Lần này không truy cứu chuyện cô tự tiện
dùng tài khoản đội để nhận nhiệm vụ. Nhưng chỉ một lần này thôi, không có
lần sau!”
Hạ Sơ Kiến nhìn từng khuôn mặt quen thuộc, trong lòng ấm áp nhưng không
biết diễn tả thế nào. Cô đập mạnh tay lên bảng điều khiển phi hành khí, dõng
dạc nói:
“Xin lỗi Đội trưởng! Lần sau em vẫn dám!”