Đại Lão Tinh Tế Không Nói Võ Đức[Ta Ở Tinh Tế Viết Lại Sơn Hải Kinh]

Chương 8: Cậu đang dạy tôi làm việc đấy à?



Cư dân trong phạm vi mười dặm quanh đó như vừa dạo một vòng qua quỷ môn

quan, mồ hôi đầm đìa tỉnh lại từ cơn đau đớn xác thịt.

Hạ Sơ Kiến hoàn toàn không hay biết gì về nỗi thống khổ của họ. Cô chỉ cảm

thấy tiếng gầm rú phát ra từ sau “Cánh cửa ánh trăng” kia thực sự quá khó

nghe. So với tiếng gầm của đám xúc tua ở tòa nhà sáu tầng lúc trước thì thứ

này đúng là cụ tổ của sự ô nhiễm thính giác.

Cô nhếch mép, lặng lẽ bật hệ thống chắn âm trên mũ giáp. Thế giới tức khắc

yên tĩnh.

Nhưng ngay sau đó, một tiếng phượng hót rồng ngâm trong trẻo vang lên,

xuyên thủng cả hệ thống chắn âm của mũ giáp. Hạ Sơ Kiến âm thầm kinh

ngạc.

Trên bầu trời đêm, sau tiếng gầm rú kinh thiên động địa ấy, cánh cửa hình chữ

nhật bỗng mấp máy, co lại rồi biến trở về vầng trăng tròn màu bạc trắng tinh

khôi. Sương đen cuồn cuộn cũng dần tan biến vào đất trời.

Qua ống kính ngắm, Hạ Sơ Kiến thấy bóng người màu xám vừa bị xúc tua

xuyên thủng đang rơi tự do vì mất đi sự nâng đỡ.

Người đàn ông cầm cung bạc cách đó không xa lùi lại một bước. Hai người

đàn ông phía sau hắn vội tiến lên, đón lấy cái xác đã thủng ngực. Kẻ đó đã

chết hẳn, dù ở xa thế này Hạ Sơ Kiến vẫn nhìn rõ lỗ hổng lớn trên ngực hắn

qua kính ngắm.

Xúc tua tuy đã tan thành tro bụi, nhưng tổn thương chúng gây ra là thật.

Oanh!

Sương đen tan đi, phi hành khí của Hạ Sơ Kiến mất đi lực nâng đỡ của “vũng

bùn”, bắt đầu rơi tự do. Cô vội vàng hoàn hồn, thao tác thủ công kéo cần lái

thật mạnh mới giữ cho xe không bị rơi tiếp.

Lúc này, người đàn ông bắn ra mũi tên vàng kia bỗng liếc mắt nhìn về hướng

Hạ Sơ Kiến.

Cô tin rằng phi hành khí đang tàng hình thì đối phương sẽ không thấy, nhưng

nhớ đến cái lỗ thủng trên nóc xe, sự tự tin của cô vơi đi quá nửa.

Thôi, chuồn là thượng sách.

Hạ Sơ Kiến nhanh chóng tăng tốc thủ công, chiếc phi hành khí vút đi như một

làn khói, thoát khỏi bầu trời khu Nam, bay thẳng về hướng Bắc.

Hoắc Ngự Sân thu hồi cây cung bạc, thản nhiên bước đi giữa không trung,

xuyên qua màn sương đen đang tan để trở về chiếc chiến cơ Dơi đang lơ lửng

bên ngoài.

Hai phó quan Khang Thiện Hành và Mạnh Quang Huy chứng kiến tất cả mà

vẫn còn rùng mình.

“Hiểm thật! May mà đó chỉ là ảo ảnh chứ không phải Dị loại thực thể!”

Họ khiêng cái xác từ Cánh cửa ánh trăng, đi theo Hoắc Ngự Sân ra khỏi vùng

sương mù. Cái xác đã chết không thể chết hơn.

Bước vào chiến cơ, Hoắc Ngự Sân dừng bước, ánh mắt lạnh lẽo túc sát nhìn

cái xác trên tay phó quan: “Hắn chết rồi, nhiệm vụ thất bại”

Hai phó quan rùng mình, lưng toát mồ hôi lạnh. Họ hiểu cái chết của người

này đồng nghĩa với điều gì.

Mạnh Quang Huy thở dài, bất an hỏi: “Hoắc soái, có cần đưa đi khám nghiệm

tử thi không?”

Hoắc Ngự Sân liếc hắn một cái rồi bỏ đi thẳng. Mạnh Quang Huy gãi đầu xấu

hổ, ra lệnh: “Đưa cái xác này đến tổ y tế khám nghiệm”

Khang Thiện Hành cũng chỉ đạo cấp dưới: “Đợi sương đen tan hết thì vào

trong. Cảnh sát điều tra xuống quét dọn hiện trường, không được bỏ sót bất kỳ

dấu vết nào. Ngoài ra, kiểm tra xem tiểu đội làm nhiệm vụ của Cục Đặc An có

phải đã toàn quân bị diệt hay không”

“Rõ!”

Một nhân viên mặc đồ bảo hộ trắng đi tới, cẩn thận báo cáo: “Thủ trưởng, thiết

bị đo lường phát hiện tần số siêu cao thuộc về Dị loại ở khu vực không gian

bên ngoài, xin ngài chấp nhận kiểm tra”

Hoắc Ngự Sân không thèm nhìn, quay người bỏ đi.

Khang Thiện Hành đứng lại giải thích: “Mấy thứ trong sương đen không phải Dị

loại, không cần kiểm tra”

“Không phải ư? Nhưng tần số máy đo được”

“Cậu đang dạy tôi làm việc đấy à?”

“Xin lỗi Thượng tá Khang, tôi sai rồi” Nhân viên kia sợ hãi, vội vã ôm thiết bị

cúi đầu lui ra.

..

Năm phút sau, mọi dấu vết trên mặt đất đã được dọn sạch, vật chứng được

thu gom, thi thể các thành viên Cục Đặc An hy sinh cũng được đưa lên một

chiếc máy bay vận tải khác.

Khang Thiện Hành bước đến trước mặt Hoắc Ngự Sân, nghiêm túc báo cáo:

“Hoắc soái, tổ hành động lần này, ngoại trừ Trung úy Tổ trưởng Dịch Nam Bình,

toàn bộ đã hy sinh”

“Qua kiểm tra, họ đều chết do bị chính vũ khí laser của mình phản xạ lại”

“Theo quy tắc hành động, khi gặp Dị loại phải để cường giả tinh thần lực ra tay,

không được dùng vũ khí Thiên Cơ (vũ khí công nghệ cao). Lần thất bại này,

Trung úy Dịch Nam Bình chịu trách nhiệm không thể chối cãi”

Hoắc Ngự Sân ngẩng đầu, vẻ mặt bình thản đến cực điểm, lạnh lùng hỏi: “Là

Dịch Nam Bình ra lệnh nổ súng?”

“Đúng vậy. Hắn khai rằng do trước đó tận mắt thấy một vụ Dị loại bị vũ khí

thông thường bắn chết, nên mới ra lệnh dùng vũ khí Thiên Cơ”

“Dị loại bị vũ khí thông thường bắn chết? Lúc nào?” Ngón tay Hoắc Ngự Sân

khựng lại. “Có video hành động không? Đã tải lên tổng bộ chưa?”

Khang Thiện Hành hiểu ý, đáp ngay: “Trung úy Dịch nói đã tải lên”

Hoắc Ngự Sân nhàn nhạt “Ừ” một tiếng rồi không quan tâm nữa. Nhưng thấy

Khang Thiện Hành vẫn đứng đó, hắn ngước mắt lên nhìn lạnh lùng.

“Tại hiện trường có nhặt được một ít vỏ đạn súng ngắm” Khang Thiện

Hành căng da đầu, dâng túi vật chứng trong suốt lên. “Tổ trưởng Dịch nói, có

người dùng súng ngắm cứu mạng hắn”

lai-son-hai-kinh/chuong-8-cau-dang-day-toi-lam-viec-day-ahtml]

Hoắc Ngự Sân từ từ ngồi thẳng dậy: “Vỏ đạn súng ngắm? Nhặt tại hiện

trường?”

“Vâng”

Ánh mắt Hoắc Ngự Sân hơi ngưng lại. Khang Thiện Hành hiểu ngay thắc mắc

của cấp trên. Vừa rồi Hoắc Ngự Sân đã trực tiếp đối đầu với đám xúc tua trong

sương đen. Đó là ảo ảnh tạo ra từ năng lượng, ngay cả vũ khí Thiên Cơ còn

không xử lý được, huống chi là đạn thường? Kẻ nào tài ba đến mức bắn

súng vào không khí trong tình huống đó?

Hoắc Ngự Sân liếc qua mấy cái vỏ đạn bằng đồng trong túi, hỏi bâng quơ:

“Dịch Nam Bình đâu?”

“Hắn bị thương nặng về tinh thần lực, mới tỉnh lại để thẩm vấn”

Hoắc Ngự Sân đứng dậy, bước ra khỏi phòng làm việc riêng, đi về phía phòng

trị liệu.

Trong khoang y tế rộng rãi của chiến cơ, Dịch Nam Bình đang nằm trong kén

chữa bệnh. Các bác sĩ quân y vây quanh theo dõi chỉ số. Thấy Hoắc Ngự Sân

bước vào, tất cả đồng loạt chào: “Chào Thủ trưởng!”

Hoắc Ngự Sân không nói gì, lẳng lặng đi tới đứng ở vị trí ngược sáng sau kén

chữa bệnh.

Khang Thiện Hành đi theo vào, nói qua micro: “Trung úy Dịch Nam Bình, tôi là

Thượng tá Khang Thiện Hành, Cục trưởng Ty Tình báo Tổng bộ”

Dịch Nam Bình vừa tỉnh lại, đầu óc còn choáng váng, nhưng nghe đến danh

xưng “Cục trưởng Ty Tình báo” thì phản xạ tỉnh táo ngay lập tức. Đó là cánh

tay phải đắc lực của Đại lão, còn trẻ mà đã là Thượng tá.

Dịch Nam Bình yếu ớt nói: “Chào Thủ trưởng! Tôi là Dịch Nam Bình. Tôi đã

không hoàn thành nhiệm vụ, không tiếp ứng được mục tiêu. Cả tổ 12 bị diệt,

đều là lỗi của tôi. Tôi xin chịu mọi trách nhiệm trước tòa án binh”

Ký ức ùa về. Hắn nhớ lại cảnh sương đen phản xạ mọi đòn tấn công, nhớ lại cái

chết thảm khốc của đồng đội. Hắn đấm mạnh vào nút mở khoang, cố

gắng ngồi dậy: “Thủ trưởng! Tôi không xứng nằm đây! Tôi muốn ở cùng đồng

đội của tôi!”

Khang Thiện Hành lạnh lùng nói: “Tôi đến đây không phải để nghe cậu sám

hối”

Mặt Dịch Nam Bình đỏ bừng lên vì xấu hổ.

Khang Thiện Hành giơ túi vỏ đạn ra trước mặt hắn: “Cậu nói cậu được súng

ngắm cứu mạng?”

Dịch Nam Bình sững sờ rồi gật đầu lia lịa: “Đúng! Lúc đó một viên đạn súng

ngắm đã bắn bay thanh chủy thủ Ô Kim đang phản xạ ngược lại tôi. Nếu

không, nó đã cắm phập vào giữa trán tôi rồi” Hắn rùng mình sờ lên trán.

“Sao cậu biết là đạn súng ngắm? Cậu có máy đo à?”

“Tôi không có máy, nhưng lúc sinh tử tôi đã thức tỉnh, thực hiện được việc cụ

hiện hóa tinh thần lực”

Lúc này Hoắc Ngự Sân lùi lại một bước vào bóng tối, Khang Thiện Hành hiểu ý

sếp đang chê Dịch Nam Bình dài dòng, bèn ho khan: “Dịch tổ trưởng, đi thẳng

vào vấn đề”

Dịch Nam Bình vội giải thích: “Là thế này, khi gặp Dị loại, lẽ ra phải dùng tinh

thần lực. Nhưng màn sương đen quá tà môn, nó phản xạ mọi đòn tấn công.

Tinh thần lực của tổ viên vô dụng, nên tôi ra lệnh dùng vũ khí Thiên Cơ (laser).

Kết quả họ bị tia laser phản xạ giếc chết. Tôi tuyệt vọng dùng tinh thần lực

cụ hiện ra chủy thủ Ô Kim, nhưng cũng bị phản lại. Chính lúc đó, tôi nhìn rõ

mồn một một viên đạn đồng thau bay tới đánh bay thanh chủy thủ”

Khang Thiện Hành nhíu mày: “Dịch Nam Bình, cậu tự nghe lại lời mình nói xem!

Cậu bảo vũ khí Thiên Cơ vô dụng, nhưng lại bảo đạn thường bắn bay được

tinh thần lực của cậu? Chủy thủ của cậu là năng lượng ảo ảnh, đạn vật lý sao

chạm vào được?”

Dịch Nam Bình há hốc mồm. Hắn chỉ trần thuật sự thật chứ chưa nghĩ đến tính

“hợp lý”. Hơn nữa, nếu sương đen phản xạ vật lý, tại sao viên đạn kia lại không

bị phản xạ?

Khang Thiện Hành thấy hắn không nói dối, dịu giọng hỏi: “Là loại đạn nào?”

Người vừa thức tỉnh tinh thần lực cấp B đỉnh phong sẽ có ngũ quan nhạy bén

như camera siêu tốc.

Dịch Nam Bình đáp ngay không do dự: “Trước khi ngất tôi nhìn rất rõ. Đạn

đồng thau, đường kính khoảng 29mm, dài 150mm. Hẳn là đạn súng ngắm

mã hiệu 150 mới nhất năm nay của Tập đoàn quân sự Tông Thị”

Khang Thiện Hành: “”

Hắn chỉ mong mô tả sơ bộ, không ngờ tên này đọc luôn cả nhà sản xuất.

Thấy Khang Thiện Hành không tin, Dịch Nam Bình vội nói: “Thật đấy! Hôm nay

tôi vừa xử lý một vụ án khác, có người dùng vũ khí thường bắn chết Dị loại!

Hiện trường để lại 10 vạn vỏ đạn của súng máy Tông Thị! Vì vụ đó nên tôi

mới tra cứu danh mục đạn dược của Tông Thị và thấy loại đạn 150 này!”

“Chính vì thấy vũ khí thường diệt được Dị loại nên tôi mới lệnh cho anh em

dùng vũ khí Thiên Cơ! Tôi cứ nghĩ vũ khí nóng thường còn ăn được thì vũ khí

Thiên Cơ phải mạnh hơn chứ! — Không ngờ. không ngờ”

Dịch Nam Bình ôm mặt khóc rống. Chỉ vì một suy luận sai lầm mà cả đội

chết thảm.

Khang Thiện Hành truy vấn lần nữa: “Thực sự có người dùng vũ khí thường

bắn chết Dị loại sao?”

“Chắc chắn trăm phần trăm! Ngoài video tải lên, tôi còn nộp cả tàn chi của Dị

loại cho Phân bộ Mộc Lan. Ngài cứ việc kiểm tra!”

Thư Sách


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.