Sau khi tiễn Trần Khải Phong cùng những người của Nơi Trú Ẩn Chính Thức trở
về, Cố Hy và Hứa Nghị lại tiếp tục tiến sâu vào Thành Phố Dược Phẩm.
Nơi đây có không ít thú hoang biến dị, Cố Hy muốn chuẩn bị thêm chút lương
thực dự trữ mang về, tiện thể cho tiểu Bát ra mắt.
Suốt dọc đường, Hứa Nghị đều giữ im lặng. Sau khi Trần Khải Phong và những
người kia tỉnh lại, Hứa Nghị đã nói chuyện riêng với Trần Khải Phong một hồi
lâu. Sau đó, Trần Khải Phong và mọi người đưa người về nơi trú ẩn.
Cố Hy không hỏi cậu mình đã nói gì với đối phương, miễn là không có gì bất lợi
cho bản thân là được. Còn về việc có bị lộ hay không, Cố Hy khá tự tin. Bây giờ
không có điện, những người kia chạy trốn còn không kịp, làm sao mà để ý đến
cô.
Cho dù có ai chú ý, cũng có Hứa Nghị đứng ra gánh vác.
Vì phần lớn thú hoang biến dị đều ẩn mình ban ngày và hoạt động ban đêm, Cố
Hy không chắc thú hoang biến dị đang ở đâu, nên cô dứt khoát thả Tiểu Bát ra,
còn mình và Hứa Nghị thì nghỉ ngơi tại chỗ.
Khi màn đêm sắp buông xuống, Tiểu Bát cuối cùng cũng gửi tín hiệu cho Cố
Hy.
Khi Cố Hy dẫn Hứa Nghị đến nơi Tiểu Bát chỉ dẫn, cô nhìn thấy một con vẹt
trắng đang kêu la thảm thiết và phun ra những lời thô tục, bị một đám “dơi”
to bằng con gà trống trưởng thành đuổi bay tán loạn.
“Á á á á á tao chửi cha mắng mẹ nhà mày, tụi bây lũ đồ xấu xí không lông kia,
có gan thì đấu một một với tao đi! Á á á!”
Cố Hy nhìn cảnh tượng “kỳ quặc” trước mắt, không nhịn được mà giật giật
khóe môi.
“A! Con vẹt này biết nói tiếng người à? Là thú hoang tiến hóa sao?” Hứa Nhiêu
không nghĩ nhiều, lúc này trong lòng cậu chỉ toàn là muốn tìm một con thú
tiến hóa vừa ý.
“Em thích không?” Cố Hy hỏi.
Hứa Nhiêu nghe vậy, không chút do dự lắc đầu. Đùa à, cậu thích loại uy mãnh.
Con vẹt trắng này nhìn rất ngốc nghếch, mang về có ích gì?
Được rồi, ngay cả Hứa Nhiêu cũng không nhìn trúng, xem ra Tiểu Bát làm vẹt
rất thất bại.
Cố Hy không chút che giấu mà cười nhạo Tiểu Bát, tức đến nỗi Tiểu Bát bay
thẳng về phía mặt Hứa Nhiêu.
“Trời ơi, con vẹt này không lẽ thành tinh rồi?” Hứa Nhiêu thấy Tiểu Bát dẫn một
đám dơi biến dị bay về phía mình, sợ hãi vội vàng né tránh, nhưng tiếc là Tiểu
Bát dường như đã nhắm vào cậu, hoàn toàn không thoát được.
Đám dơi biến dị kia sẽ không bỏ lỡ món ngon mới đến. Sau khi cảm nhận được
sự có mặt của ba người Cố Hy, ngay lập tức hơn một nửa số dơi bỏ rơi Tiểu
Bát, lao về phía ba người Cố Hy.
Ba người lập tức lâm vào trận chiến. Tất nhiên, trừ Cố Hy ra, cô chỉ cần dùng
năng lực tinh thần che chắn bản thân là sóng âm của dơi sẽ không dò ra được
cô, tất cả đều liều mạng lao về phía Hứa Nghị và Hứa Nhiêu.
Hai người ban đầu bị đuổi khá chật vật, nhưng nhanh chóng thích ứng với tiết
tấu, đánh ngang ngửa với đám dơi biến dị.
Đám dơi này số lượng không nhiều, hai cha con hợp sức đánh chết một
nửa, số còn lại bị Cố Hy dễ dàng dùng hai đạo sấm sét đánh thành tro bụi.
Hứa Nhiêu đang thở hổn hển bên cạnh nhìn dáng vẻ nhàn nhã của Cố Hy, trong
mắt đầy vẻ ngưỡng mộ.
Tuyền Lê
“Chị Hy, em sau này có thể lợi hại như vậy không? Chỉ cần động ngón tay là
diệt được mấy con thú biến dị này?”
Câu này Cố Hy thật sự khó trả lời. Ngay cả cô muốn tính toán cũng không tính
được. Để không làm tổn thương lòng nhiệt tình của đứa bé này, cô vẫn cố tình
gật đầu.
“Hì, hì hì. Em biết mà” Hứa Nhiêu thấy vậy, cười đến vui vẻ.
Hứa Nghị bên cạnh nhìn đứa con ngốc nghếch của mình, muốn vứt đi quá.
“Hy Hy, có thu lại xác mấy con dơi biến dị này không?” Hứa Nghị quay mặt đi
không nhìn đứa con đáng xấu hổ của mình, hỏi Cố Hy.
the/chuong-45-tieu-bat-qua-duonghtml]
Cố Hy lắc đầu như trống lắc, “Không không”
Đùa à, có nhiều thú biến dị ăn được, nhưng dơi thì thôi đi, không nuốt trôi
được.
“Vậy con vẹt biến dị này xử lý thế nào?” Hứa Nghị nhìn con vẹt biến dị lúc nào
không biết đã đậu trên vai Cố Hy, trong lòng nghĩ miếng thịt này có lẽ không
đủ cho Bảo Tái nhét kẽ răng.
Tiểu Bát bị ông nhìn đến lông dựng đứng, “Á, chủ nhân, ông ta đối với tôi có ý
đồ xấu!”
Cố Hy lại giật giật khóe môi, trong đầu cảnh cáo Tiểu Bát: [Diễn lố rồi đấy!]
“Đừng ăn tôi, tôi biết nói chuyện mua vui!” Tiếc là Tiểu Bát đang nhập vai diễn
viên, rất muốn biểu diễn.
“Chị ơi, con vẹt này, không lẽ bị thứ gì đó bẩn thỉu nhập vào rồi sao?” Hứa
Nhiêu lúc này cũng bị Tiểu Bát thu hút toàn bộ sự chú ý, lại gần Cố Hy, cố gắng
nhìn rõ hơn.
Còn chưa kịp để Cố Hy trả lời, Tiểu Bát đã dùng một cánh vỗ vào mặt Hứa
Nhiêu, “Cậu mới là thứ bẩn thỉu, cậu mới là thứ bẩn thỉu!”
Thân thể Tiểu Bát được làm bằng kim loại đặc biệt, vỗ vào mặt tự nhiên không
nhẹ. Hứa Nhiêu bị đánh bất ngờ, lập tức kêu lên một tiếng, chuẩn bị cùng
Tiểu Bát đánh nhau.
Cố Hy bất lực, xem ra mình ra tay sớm quá, làm hai tên này có nhiều năng
lượng như vậy.
“Nhìn khá thông minh và thú vị, mang về đi” Không muốn nhìn hai tên ngốc
kia, Cố Hy quay sang nói với cậu mình.
Hứa Nghị tuy luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ, nhưng cháu gái của mình đã nói
vậy, đó hẳn là thú tiến hóa giống như Bảo Tái. Tuy có vẻ hơi vô dụng, nhưng
cũng là một thú cưng thú vị.
“Ừm, chúng ta đi bây giờ chứ? Không phải còn phải thu thập một số thiết bị thí
nghiệm sao?” Không nghĩ nhiều nữa, Hứa Nghị hỏi Cố Hy.
Cố Hy đương nhiên không quên cái cớ đưa họ đến đây. Cô mặc kệ một người
một thú đang đánh nhau ở bên kia, cùng Hứa Nghị đi về phía đích đến.
Thu thập một số thiết bị thông thường dùng để điều chế dược liệu, Cố Hy lại
quay về tòa nhà quản lý để nghỉ ngơi.
Cứ như vậy, buổi tối họ ra ngoài tìm thú biến dị đánh nhau, ban ngày thì nghỉ
ngơi. Ba ngày trôi qua, sự tiến bộ của Hứa Nghị và Hứa Nhiêu có thể nhìn thấy
rõ ràng. Bây giờ nếu để Hứa Nghị và Hứa Nhiêu đánh với con chó đen lúc
trước, chắc có thể ngang ngửa nhau.
Chỉ tiếc là ba ngày này họ gặp toàn là chuột biến dị hoặc đỉa biến dị, không có
con nào nằm trong thực đơn của Cố Hy. Cứ tưởng sẽ gặp được thỏ biến dị gì
đó, hoàn toàn không có. Nhưng tinh hạch và tim của thú biến dị thì lại thu
hoạch được một mẻ.
Còn con thú tiến hóa mà Hứa Nhiêu mong muốn cũng không xuất hiện thêm
con nào. Đến trưa ngày thứ tư, sau khi bọn họ dậy, liền chuẩn bị về nhà.
Ra ngoài cũng gần một tuần, bây giờ không có thiết bị liên lạc, không biết ở
nhà thế nào rồi.
Về nhà còn phải lắp đặt thiết bị thu thập nước mưa, tranh thủ thu thập một mẻ
nước mưa, nên ba người quyết định về.
Trước khi khởi hành, Hứa Nhiêu đề nghị muốn đi xem con chó đen tiến hóa
kia.
Cố Hy không phản đối, ba người thu dọn đồ đạc, kiểm tra không bỏ sót gì, rồi
lái thuyền cứu sinh về phía nhà máy lúc trước.
Còn chưa đến cửa nhà máy, Cố Hy đã nghe thấy tiếng chó sủa, tiếng người la
hét, và cả tiếng súng.
“Khoan đã” Cố Hy lên tiếng bảo Hứa Nghị dừng thuyền lại, “Phía trước hình
như có chuyện, con đi xem trước”