Khi Cố Hy trở lại hang động cũ, đã là hai giờ sau, trời vừa tờ mờ sáng.
Nếu không phải trên mặt cô vẫn còn đeo chiếc mặt nạ che kín, có lẽ ai cũng
nhận ra tâm trạng cô lúc này rất tốt. Lần này thu hoạch được gần một ngàn
con ngỗng biến dị, tuy cô chưa moi hết tinh hạch của chúng ra, nhưng tin chắc
số lượng sẽ không ít.
Với ngần ấy thịt ngỗng biến dị, cộng thêm mười mấy con lợn đen biến dị thu
hoạch được trước đó, dù cả nhà đều thăng cấp thành dị năng giả, cũng đủ ăn
trong ít nhất nửa năm. Nếu tính cả lượng tiêu hao khi cô chế tạo thuốc, cũng
đủ để chống đỡ cho đến khi bọn họ rời khỏi Thành phố Lăng.
Còn về những cố nhân quen thuộc, Cố Hy càng không để tâm. Ở thế giới trước,
cô đã có thể giếc chết bọn họ trong tình trạng thể chất và tinh thần lực
đều suy yếu, giờ đây càng không có gì phải sợ.
Cố Hy tâm tình tốt nên vô cùng rộng rãi, khi gặp Hồ Kiến Quân cùng ba người
kia, cô hào phóng tặng mỗi người một lá bùa bình an. Lá bùa này chỉ dùng
được một lần, có thể chống đỡ một lần sát thương chí mạng.
Bốn người nhận được bùa, khóe miệng giật giật, nhưng đều đồng loạt cẩn thận
cất bùa đi. Người phụ nữ trước mắt này lúc vui lúc giận thất thường, khả năng
đến không tiếng đi không bóng đã khiến bọn họ lĩnh giáo, vì vậy có thể kết
giao thì đừng đắc tội.
“Đây là chìa khóa kho vũ khí, những thứ này là lương thực. Lát nữa bên ngoài
sẽ có động tĩnh, các anh có thể nhân cơ hội đoạt lại quyền kiểm soát nơi này”
Cố Hy quẳng một cái túi lớn sau lưng cho bốn người trước mặt, vỗ tay, chuẩn
bị rời đi.
Chướng ngại lớn nhất đã được dọn sạch, những việc sau này cô không quản
nữa. Để bọn họ tự giải quyết đi.
Bốn người nhìn nhau, thế là xong rồi? Cô gái này sẽ không lừa bọn họ chứ?
“Cố Tiểu thư?” Hồ Kiến Quân vẫn còn chút không thể tin nổi. “Những yêu thú
biến dị đó thì sao?”
“Chết rồi”
“Hít. tất cả sao?”
“Lát nữa các anh sẽ biết. Yên tâm đi, không lừa các anh đâu”
“Cái đó, Cố Tiểu thư, có thể cho tôi biết mặt mũi của cô được không? Để tôi
còn biết sau này phải tìm ai để cảm ơn, tặng quà” Hồ Kiến Quân cẩn thận hỏi
lại lần nữa.
Cố Hy im lặng một chút, trầm giọng nói:
“Không cần đâu, quà tặng tôi đã nhận rồi, đi đây” Cố Hy phẩy tay, từ chối lời đề
nghị của đối phương, lặng lẽ rời đi.
Đùa sao, cô mà có thể lộ mặt, thì cần gì phải đeo mặt nạ chứ, thứ này cũng
chẳng thoải mái gì.
Cố Hy không muốn lộ mặt, không phải vì cô sợ đối phương nhớ mình, sau này
có thể hại mình. Mà là Cố tiểu thư đối với khuôn mặt mình thật sự có chút
không hài lòng.
Cố Hy luôn cho rằng tính cách mình nên là một nữ cường nhân, thế nhưng cô
lại sở hữu một khuôn mặt “baby” nhìn là muốn nhào nặn, bụ bẫm, đã hai mươi
mấy tuổi rồi mà nhìn như học sinh cấp ba mười mấy tuổi.
Nói theo một câu nói phổ biến hiện nay, cô chính là “khuôn mặt búp bê”, nếu
nói là giả nai để bắt hổ thì còn tạm được.
Đáng tiếc Cố Hy, với thân phận là một nhiệm vụ giả hạng vàng của các thế
giới, có khả năng hoàn thành nhiều nhiệm vụ cấp S, cô càng thích loại khí chất
có thể trấn áp người khác chỉ bằng nhan sắc.
the/chuong-64-ban-chat-ngot-ngao-cua-em-gaihtml]
Bất quá những chuyện này Hồ Kiến Quân và những người khác không có thời
gian suy đoán, bởi vì không lâu sau khi Cố Hy rời đi, bốn người vừa tụ tập
những người đã liên lạc từ lâu để ăn uống, thì nghe thấy một tiếng nổ lớn bên
ngoài. Khi bọn họ tất cả lao ra xem, thì thấy một nơi nào đó lửa cháy ngùn
ngụt, vô số người bên ngoài hoảng loạn bỏ chạy, hỗn loạn thành một mớ.
Vài người lập tức hiểu “lát nữa các anh sẽ biết” mà Cố Tiểu thư nói là có ý gì,
liền dẫn theo những người vừa hồi phục chút sức lực hướng về phía kho vũ khí.
Vì hỏa hoạn đột ngột, phần lớn người phụ trách phòng vệ đều chạy đi dập lửa,
cộng thêm những người quản lý đáng lẽ phải có mặt lại không thấy đâu, bên
ngoài kho vũ khí lại trống không. Mọi người không còn nghĩ nhiều, xông vào
lấy sạch vũ khí các loại, sau đó hùng hổ hướng về chỗ ở của Uông Lương Tài
cùng vài người quản lý đã đầu nhập vào đối phương.
Chỉ là khi bọn họ xông vào, chỉ thấy Uông Lương Tài lặng lẽ nằm ở đó, đã tắt
thở từ lâu. Còn những người khác, đều rơi vào trạng thái hôn mê sâu.
Những người khác không rõ nguyên nhân, nhưng Hồ Kiến Quân và những
người khác thì kinh ngạc không thể dùng lời để diễn tả. Cho đến lúc này, bọn
họ mới nhận ra, mình đã gặp phải một nhân vật như thế nào.
Cố Hy chỉ ra tay giếc Uông Lương Tài, hắn là kẻ chủ mưu, hơn nữa không
giếc thì chính là tai họa. Còn những người khác, chỉ là bị tinh thần lực của
Uông Lương Tài ảnh hưởng, xử lý thế nào đương nhiên giao cho Hồ Kiến Quân
bọn họ xử lý. Những kẻ tiểu tốt này còn chưa cần Cố Hy tự mình ra tay.
Khi Hồ Kiến Quân và những người khác kiểm soát được phần lớn những nơi
trọng yếu, rồi mới đến chỗ xảy ra hỏa hoạn, mới phát hiện nơi này lại chính là
nơi nuôi dưỡng ngàn con ngỗng biến dị.
Những người bọn họ cần kiểm soát, tất cả đều chết trân nhìn đám cháy
trước mắt.
Đám cháy kéo dài gần một giờ, hàng ngàn người đi dập lửa cũng không dập tắt
được. Cho đến khi một giờ trôi qua, ngọn lửa tự tắt, trên mặt đất chỉ còn lại
một lớp bụi dày.
Tuyền Lê
Điều khiến người ta kinh hãi nhất là, ngọn lửa chỉ cháy ở khu vực này, ngay cả
vách núi hai bên cũng không bị ám khói đen.
Đến đây, trong khu tránh nạn của Huyện Tạc Ninh, bắt đầu lưu truyền một
truyền thuyết về thiên phạt giáng thế.
Đối với vị ân nhân cứu mạng không chịu tiết lộ tên tuổi, thậm chí không chịu lộ
diện mạo, nói đã nhận lấy thù lao, Hồ Kiến Quân bọn họ sau khi kiểm kê vật tư
mới biết ý của đối phương.
Đối phương đã lấy đi ba thành súng ống và đạn dược trong kho vũ khí.
Việc này vốn nên báo cáo, nhưng cuối cùng Hồ Kiến Quân quyết định giấu
nhẹm chuyện này.
Cố Hy lúc đó không rời đi ngay, mà là chờ đám cháy bùng lên, toàn bộ sự chú ý
của khu tránh nạn đều bị thu hút, sau đó Hồ Kiến Quân bọn họ lại tấn công bất
ngờ, mới thừa dịp hỗn loạn rời đi từ cửa chính.
Cũng may Uông Lương Tài và những kẻ khác chủ quan, cho rằng mình có thú
biến dị, cộng thêm nơi này chỉ có một lối ra vào, nên nghĩ rằng có thể yên tâm.
Đối với những người bị dùng làm “lương thực dự trữ” căn bản không có người
canh giữ cẩn thận, cho dù có phân ca, thời tiết như vậy, cũng không ai muốn
phơi nắng bên ngoài ăn muỗi? Có lẽ còn gặp phải muỗi biến dị bị hút cạn máu.
Chính điều này đã cung cấp sự tiện lợi cho Hồ Kiến Quân bọn họ, cộng thêm
Cố Hy như một “BUG”, việc đoạt quyền diễn ra vô cùng thuận lợi.
Sau khi Cố Hy rời khỏi khu tránh nạn, cô trực tiếp lái xe quay về, lao nhanh đến
phía Bắc Thành phố Lăng, vừa hay trời đã sáng. Cô thu hồi xe, tìm một khách
sạn bỏ trống, nghỉ ngơi một chút.
Đến tối, Cố Hy ăn chút gì đó, lại lấy xe ra, hướng về nhà.
Về đến nhà đã là nửa đêm, xe vừa đi đến chân núi, Cố Hy đã cảm nhận có
người xâm nhập vào trận pháp nhà mình.