Khi tất cả thịt thú biến dị đều được xử lý xong, cái gì cần ướp thì ướp, cái gì
cần đông lạnh thì đông lạnh, cái gì cần phơi khô thì phơi khô, thứ còn lại có ích
chỉ là một đống lớn tinh hạch thú biến dị.
Bây giờ Hứa Nhiêu, Kiều Cầm (mợ), bà Cố, bao gồm cả bà ngoại và bà nội của
Cố Hy, sau khi trải qua sự “tắm rửa” của hơn một ngàn con thú biến dị, đã có
thể nhìn thấy máu mà mặt không đổi sắc, tim không đập nhanh. Còn ông
ngoại của Cố Hy, đó là một cựu chiến binh từng ra trận, sau khi giải ngũ trở về,
làm cảnh sát, những thứ này đương nhiên không sợ.
Không chỉ vậy, bọn họ bây giờ cũng có thể tìm ra tinh hạch của thú biến dị một
cách vô cùng chính xác và lấy ra nguyên vẹn.
Sau khi xử lý xong tất cả thú biến dị, cả gia đình quây quần bên nhau, nhìn
đống tinh hạch thú biến dị đã được rửa sạch, có to có nhỏ, còn có màu sắc
khác nhau, dưới ánh đèn trông như đá quý, lấp lánh ánh sáng chói mắt.
“Thật đẹp” Bà Cố không khỏi cảm thán.
Cố Hy cười nhạt, cô từ trong đó chọn ra những cái cấp ba. Những thứ này tạm
thời gia đình đều không dùng được.
Cấp hai được chia làm năm phần, ngoài phần cô tự giữ lại để làm thuốc, còn
lại là mỗi thành viên có dị năng thức tỉnh trong nhà một phần. Tiếc là ở đây
không có nhiều cái có thuộc tính, thú biến dị hiện tại phần lớn vẫn là biến dị về
thể chất, dù có dị năng, cũng chỉ là dị năng ngũ hành thông thường.
Có một vài cái có dị năng hệ hỏa và hệ kim, lần lượt giao cho Hứa Nhiêu và
Bảo Tái.
Còn lại những cái cấp một, Cố Hy chỉ lấy ra một nửa, sau đó chia làm năm
phần, cô tự lấy một phần, bốn người còn lại mỗi người một phần.
Bảo Tái và Tiểu Hắc thì không nói, Hứa Nghị nhìn đống tinh hạch nhỏ trước
mặt, có chút ngượng ngùng.
“Hy Hy, những thứ này đều là do con mạo hiểm mang về, cậu và Hứa Nhiêu thì
không cần đâu. Con giữ lại làm thuốc, chúng ta có nhiều thịt thú biến dị để ăn,
là đủ rồi”
Hứa Nghị đẩy hai phần tinh hạch được chia cho mình và Hứa Nhiêu về phía Cố
Hy.
“Cậu út, trong nhà hiện tại chỉ có cậu và Hứa Nhiêu là thức tỉnh dị năng, hơn
nữa đều là dị năng tấn công, thừa dịp cơ hội này, hai người phải nhanh chóng
lên cấp. Cậu hẳn cũng đã phát hiện, trong những con thú biến dị mà con mang
về lần này, phần lớn đều sở hữu tinh hạch, tương lai khi những con thú biến dị
này phổ biến lên cấp hai, chúng sẽ đều sở hữu tinh hạch, tinh hạch sẽ không
thiếu”
Cố Hy giải thích cho hai người.
the/chuong-67-phan-chia-tinh-hachhtml]
“Huống chi sau này trên đường đi lên phía Bắc còn không biết sẽ gặp nguy
hiểm gì, chỉ có thực lực tuyệt đối, mới có thể đối mặt với những nguy cơ chưa
biết mà không hoảng loạn. Cậu, đạo lý này cậu hẳn còn hiểu rõ hơn con”
“Hy Hy nói đúng, Hứa Nghị, cậu đừng từ chối nữa, nhà chúng ta có nhiều người
già, sau này e rằng vẫn phải dựa vào cậu, và Nhiêu Nhiêu cùng Hy Hy” Cố
Ngạn Mẫn cũng ở bên cạnh phụ họa.
Tuyền Lê
Lúc này, dường như nghe hiểu lời của cha Cố, Bảo Tái bên cạnh kêu hai tiếng
bất mãn, như thể đang phản đối việc cha Cố bỏ qua mình và Tiểu Hắc.
“Haha, đúng đúng đúng, còn có Bảo Tái và Tiểu Hắc nữa” Cha Cố vội vàng sửa
lời.
Bị Bảo Tái làm gián đoạn như vậy, lời từ chối và cảm thán của Hứa Nghị đều bị
nghẹn lại trong cổ họng. Tuy nhiên, ông không phải là người đa cảm, trước đó
chủ yếu là cảm thấy mình là người lớn tuổi, cứ dựa dẫm vào người trẻ tuổi thì
không tốt.
Bây giờ ông cũng đã nghĩ thông suốt, gia đình này hiện tại là do Hy Hy gánh
vác, mà con bé cũng đang cố ý tạo cơ hội và thời gian để bọn họ trưởng thành,
vậy ông càng không nên từ chối hảo ý của con bé, mà phải nhanh chóng
trưởng thành, trở thành trụ cột của gia đình, để Hy Hy có thể yên tâm làm
những điều mình muốn mà không còn vướng bận.
Ông thu dọn tinh hạch trên bàn, trong lòng suy tính, có lẽ nên tăng cường
thêm huấn luyện, ừm, còn có Hứa Nhiêu, đứa bé này không có việc gì lại luôn
nghĩ đến việc lười biếng, sau này mình phải giám sát kỹ.
Còn về Hứa Nhiêu, lúc này hoàn toàn không biết cha mình đã bắt đầu suy tính,
làm sao để giảm thiểu tối đa thời gian ngủ và giải trí của cậu ấy.
Sau khi chia xong “chiến lợi phẩm”, mọi người lại quay về việc của mình. Cố Hy
cũng không nhắc nhở gia đình rằng, nhà mình đã bị người ta để mắt tới.
Chuyện như vậy, nhắc nhở thì còn gì thú vị.
Chớp mắt ba ngày trôi qua, nhà họ Cố vẫn chưa đón nhận sự ghé thăm của
đám người kia, mà mưa vào ngày này đột nhiên ngừng lại, mọi người đón nhận
ánh nắng đã lâu không thấy.
Hai tháng không nhìn thấy chút ánh nắng nào, cho dù nhà họ Cố sống thoải
mái, cũng cảm thấy mình sắp mọc nấm.
Mặc dù nước chưa rút, nhiệt độ bên ngoài cao tới 40 độ, nhưng vẫn có không ít
người đi ra ngoài, trên mặt lộ ra nụ cười thư thái đầu tiên sau nhiều ngày.
Cố Hy nhìn ánh nắng bên ngoài, trong lòng lại không hề nhẹ nhõm. Nếu trận
mưa kéo dài cả tháng chỉ là món khai vị, thì thời tiết nắng nóng kéo dài nửa
năm sắp tới, sẽ là món chính đầu tiên, mọi bóng tối và tội ác, đều sẽ phơi bày
dưới ánh mặt trời này.
Cùng với sự xuất hiện của ánh nắng, trong nhà Cố Hy cũng xảy ra một chuyện
lớn.