Dưới ánh đèn rực rỡ của sàn đấu, hai đối thủ đứng đối diện nhau. Tiếng hò hét vang
dội khắp khán đài. Trọng tài lùi lại, ra hiệu — trận đấu này chỉ kết thúc khi một trong
hai người ngất xỉu hoặc bỏ mạng.
Jade nhìn đối thủ của mình — một gã đàn ông to lớn, khuôn mặt đằng đằng sát khí,
cơ bắp căng cứng trong tư thế phòng thủ đơn giản, liên tục bật nhảy tại chỗ để giữ
nhịp.
“Bỏ cuộc đi, cậu sẽ đỡ đau hơn đấy” Hong Wei nhếch mép cười, nhướng mày khiêu
khích.
“Anh luôn đánh bằng miệng trước à?”
Nụ cười trên môi Hong Wei tắt ngấm. Hắn lao đến, tung cú đấm tàn bạo.
Cú đấm của hắn chậm, nhưng nặng như búa tạ. Jade lách người, né đòn — anh biết
chỉ cần dính một cú thôi là đủ khiến mình choáng váng.
Jade đỡ cú đá tiếp theo, rồi phản công bằng một cú đá ngang mặt khiến Hong Wei
loạng choạng lùi lại. Tiếng gào của đám đông vang lên điếc tai — không ai còn phân
biệt được họ đang cổ vũ cho ai nữa.
“Anh thắng bao nhiêu trận rồi mà đánh dở vậy?” Jade vừa đi vòng quanh vừa
châm chọc, cố kéo dài thời gian và khiến đối thủ mất bình tĩnh.
“Đừng mơ rời khỏi đây. Mày sẽ bỏ mạng tại chỗ này thôi” Lời khiêu khích khiến
Hong Wei như phát điên — hắn tăng tốc, lao tới, tóm lấy Jade rồi quật mạnh xuống
sàn.
Jade ôm bụng, lăn người tránh cú đá tiếp theo. Người ta thường nói: kẻ càng to, ngã
càng đau. Anh không đứng dậy ngay mà xoay chân, đá vào đầu gối đối thủ khiến
hắn đổ nhào. Không bỏ lỡ cơ hội, Jade đè mạnh cổ hắn xuống sàn.
Nhưng Hong Wei vẫn chưa chịu thua. Hắn tung cú đấm vào sườn Jade, khiến anh
bị hất văng vào hàng rào thép.
Hai người đối mặt nhau, ánh mắt như dao bén, không ai dám chớp mắt. Jade khạc
ra một ngụm máu, biết rằng anh phải kết thúc trận đấu này trước khi kiệt sức.
“Khá hơn trước đấy, nhưng vẫn là yếu thôi”
“Còn mày thì sẽ chết mà không biết vì sao đấy”
“Được rồi. Chơi thế này nhé — nếu tôi chạm được vào anh một lần, anh sẽ phải trả
lời một câu hỏi”
“Hay lắm! Nhưng cứ sống sót trước đã”
Người ta nói kẻ chỉ biết dùng sức thường không biết suy nghĩ — Hong Wei chính là
minh chứng.
Hắn gầm lên, lao đến. Jade né sang bên, xoay người, bẻ khớp tay hắn rồi phản đòn
bằng cú đá thẳng vào đầu. Hong Wei choáng váng, lảo đảo lùi lại.
“Câu hỏi thứ nhất,” Jade tiến lại gần, giọng trầm lạnh. “Luật áp dụng cho tất cả mọi
người như nhau chứ? Phải ngất hoặc chết mới được ra ngoài ư?”
“Phải!” Hong Wei gầm lên, giận dữ tung thêm loạt đòn đánh.
Jade đỡ được vài cú, né được vài cú khác, chỉ trầy xước nhẹ. Anh chớp lấy cơ hội,
tung một cú đấm mạnh vào sườn đối thủ — tiếng xương gãy khô khốc vang lên.
“Có một cậu bé từng chiến đấu ở đây,” Jade nói nhỏ, ánh mắt tối lại. “Và bước ra
khỏi sàn trong tình trạng thê thảm. Tại sao?”
Tiếng hét của Hong Wei vang dội khắp sàn đấu, khiến khán đài như nổ tung trong
cơn phấn khích. Hắn gầm gừ: “Mày, đồ khốn!” Mỗi âm thanh đều như châm thêm
dầu vào ngọn lửa của đám đông. Nếu Jade không thể hạ được hắn, thì chính anh
khó mà toàn mạng rời khỏi đây.
Trên tầng khán đài, Leo và Yuki dõi theo từng chuyển động. Khi nhận được thông tin
của Hong Wei, Leo ra hiệu cho cộng sự bắt đầu kế hoạch đã định. Yuki gật đầu, rời
khỏi vị trí và tiến về căn phòng có biển “Cấm vào”, lợi dụng lúc tất cả bảo vệ đều bị
hút mắt vào trận đấu bên dưới.
Hành lang tối om, chỉ có vài bóng đèn nhỏ dọc sàn tỏa ánh sáng lờ mờ. Yuki bước
từng bước nhẹ, cho đến khi dừng lại trước ba cánh cửa sắt.
Anh mở cánh thứ ba — và đứng chết lặng.
Bên trong, mười hai chàng trai trẻ nằm rải rác trên sàn, không ai quá hai mươi tuổi.
Cơ thể họ chi chít vết thương, những ống truyền và kim tiêm vứt ngổn ngang xung
quanh. Kiểm tra gần hơn, cậu nhận ra chất trong đó là adrenaline — nguyên nhân
của tất cả mọi thứ họ đang điều tra.
“Leo, tôi tìm thấy họ rồi. Gọi viện trợ đi”
“Được. Cậu đến chỗ Thanh tra đi, Jade phải dừng trận đấu ngay”
“Rõ”
Yuki quay người — nhưng cánh cửa đã bị chặn bởi một gã bảo vệ to lớn.
“Không được phép vào khu này”
“Thật à? Tôi không biết đấy”
Tên bảo vệ rút súng. Yuki giơ hai tay giả vờ đầu hàng, chờ đúng khoảnh khắc. Khi
gã tiến lại gần, anh tung cú đá, hất văng khẩu súng, rồi xoay người đánh thẳng
vào mặt. Chỉ trong vài phút, gã đã bất tỉnh trên sàn lạnh.
Cùng lúc đó, Kamin vẫn theo dõi trận đấu bên dưới, cảnh giác từng động tĩnh. Anh
nhận thấy thuộc hạ của Sonjae đang dịch chuyển, liền siết chặt tay lên cò súng.
“Không cần phải căng thẳng thế đâu, tôi giữ lời hứa mà”
“Lời anh không đáng tin”
“Cộng sự của cậu giỏi đấy — chịu đòn không tệ đâu” Sonjae nhả khói thuốc, ánh
mắt hờ hững.
“Chừng nào người của anh không giở trò, cậu ta sẽ không thua”
“Cậu không nghe trọng tài nói à? Ở đây không có luật lệ nào cả. Tôi sẽ làm mọi cách
để thắng”
Sonjae rút một khẩu súng khác từ cổ chân và chĩa thẳng vào Kamin. Thanh tra lập
tức giương súng lên, nhưng đã có hàng loạt họng súng khác nhắm vào anh.
“Đây gọi là giữ lời hứa sao?”
“Tôi nói thế bao giờ?”
“Tôi đã bảo rồi — mạng đổi mạng, chẳng có gì to tát cả”
“Cậu không có ai đợi cậu ở nhà sao, Thanh tra?”
“Không” Kamin bình thản đáp, dù nòng súng đã kề ngay trán.
Đoàng!
Tiếng súng vang rền khiến Jade khựng lại, đầu ngoảnh về hướng âm thanh. Chỉ
một giây mất tập trung, Hong Wei — đầu rướm máu, tay trái gãy gập — đã lao tới
tung cú đánh vào sườn anh. Jade nghiêng người, né khỏi cú đòn chí mạng.
Phát súng phát ra từ tầng trên, nhưng Jade không biết chuyện gì đang xảy ra. Anh
chỉ còn cách kéo dài thời gian.
“Jade! Chúng ta đã có thông tin rồi! Đừng liều nữa!” Leo hét từ bên ngoài sàn đấu.
Nghe vậy, Jade từ từ buông nắm đấm, hơi thở dồn dập.
“Tôi không có thời gian để chơi đùa”
Anh bước về phía Hong Wei — điều mà trước giờ anh chưa từng làm. Trong đầu
Jade chỉ nghĩ đến Kamin, không biết cậu ra sao sau tiếng súng kia. Nỗi lo khiến
anh mất kiên nhẫn.
Jade ra tay cực nhanh, hạ gục Hong Wei chỉ trong chớp mắt. Anh đè chặt đối
phương xuống đất, nắm đấm giáng liên tiếp lên mặt cho đến khi máu và răng
văng tung toé.
Là một trong những đặc vụ dự bị giỏi nhất của Đội điều tra đặc biệt, năng lực của
Jade chẳng hề thua kém ai — chỉ là chức vụ khiến anh bị ràng buộc.
Khi Hong Wei còn đang choáng váng, ai đó ném cho hắn một con dao. Hong Wei
chụp lấy và kịp chém sượt qua hông Jade.
Nhưng Jade không lùi lại. Anh gập gối, dồn lực ghì lên cổ đối phương, chặn đường
thở. Hong Wei vùng vẫy điên cuồng, song vẫn bị khống chế hoàn toàn. Lần đầu tiên,
gã cảm nhận được nỗi sợ — trước khi chìm vào hôn mê.
Cả khán đài rơi vào im lặng. Người đàn ông từng bất bại giờ gục ngã dưới tay một
viên cảnh sát.
Jade đá văng con dao sang một bên rồi tiến đến cánh cửa đóng kín.
“Mở ra!”
Vệ sĩ vội vàng làm theo. Tiếng la hét của đám đông vang vọng khắp nơi. Ai đó giữ
Jade lại khi anh định chạy đi tìm viên thanh tra.
“Cậu định đi đâu?”
“Tôi nghe thấy tiếng súng. Tôi phải xem Min thế nào. Thả tôi ra”
“Nhìn kìa” Leo chỉ tay về phía Yuki và Kamin — họ đang cùng lực lượng hỗ trợ áp
giải Sonjae bị còng tay.
“Các người nghĩ có thể làm gì tôi sao? Biết ai chống lưng cho tôi không?” Sonjae
vẫn tỏ ra bình thản.
“Vậy nói thử xem”
“Là chính trị gia, là cấp trên trong lực lượng cảnh sát. Nếu không, cậu nghĩ tại sao
chỗ này vẫn hoạt động được?”
“Thế thì, tôi mong đơn vị điều tra đặc biệt sẽ nhận được đầy đủ thông tin đó” Kamin
khẽ tháo một nút áo, lấy ra con chip nhỏ đưa cho Yuki đi bên cạnh.
“Đây, Yuki. Bằng chứng hình ảnh, âm thanh, cùng lời thú tội — đủ để truy tố hắn và
đồng phạm”
“Cảm ơn, rất hữu ích” Yuki gật đầu. Còn Kamin nhìn Sonjae — vẻ ngạo mạn trên mặt
gã bắt đầu tan biến.
“Vụ này không thuộc quyền của tôi, mà của đội điều tra đặc biệt. Dù người bảo kê
anh là ai, họ cũng sẽ phải ra hầu tòa”
Jade tiến lại gần, nói nhỏ: “Tôi nghe thấy tiếng súng”
“Tôi bắn” Kamin chỉ vào một gã đàn ông trong phòng.
Lúc nãy, khi Sonjae đe dọa, Kamin phát hiện một tên đang lén tiếp anh. Anh gạt
hướng súng, bắn trúng chân gã, rồi khống chế Sonjae, chĩa nòng súng về phía
hắn. Ngay sau đó, Yuki và lực lượng hỗ trợ ập vào.
“Tôi đã bảo cậu phải cẩn thận mà” Kamin khẽ nhíu mày khi thấy vệt máu loang
trên áo Jade. “Cậu ổn chứ?”
“Ổn. Đi thôi. Đội điều tra sẽ lo phần còn lại.
“Thu thập được thông tin chưa?”
“Rồi”
“Cậu ổn chứ?” Yuki hỏi khi thấy Jade có vết thương. “Có cần đi sơ cứu không?”
“Chỉ là vết thương nhẹ thôi”
Kamin bước về phía xe thì Jade níu lại.
“Khi xong chuyện, đưa cho tôi danh sách những người mua hàng từ kho. Làm được
chứ?”
“Được, tôi sẽ lo” Yuki đáp.
“Cảm ơn, Yu”
“Không…”
“Đừng nói chuyện với bạn trai tôi” Leo — người vừa quay đi chỉ huy đội — túm lấy
Yuki.
“Tôi nói chuyện với ai là quyền của tôi” Jade khều Leo mắng lại. Kamin, hơi bất ngờ,
không xen vào.
“Thanh tra Kamin, bên này ạ”
“Nghe rồi” Kamin đẩy tay Jade ra. “Đi kiểm tra đi. Tôi sẽ quay lại sau”
Jade nhìn theo bóng lưng Kamin cho tới khi cậu khuất bóng. Leo và Yuki cũng để ý.
“Đồ ngốc” Leo khinh bĩ.
“Thôi đủ rồi” Yuki ngắt lời.
“Thanh tra Kamin cứng rắn lắm” Yuki thán phục.
“Ừ”
“Cậu ấy đã đặt cửa cược lớn cho cậu đó”
Jade cau mày, nhìn về hướng Kamin đã rời đi.
“Cậu ấy tin cậu đến mức vậy rồi”
“Tôi không muốn cậu ta thua, nhưng tôi muốn thấy cậu đau thêm chút nữa” Leo nói
đầy ác ý. Mối quan hệ giữa họ vốn không tốt vì Yuki.
“Tôi đi đây. Lo nốt phần còn lại đi” Jade rảo bước ra ngoài, tìm Kamin. Anh thấy cậu
đang nói chuyện với một sĩ quan, vẻ lo lắng hiện rõ.
“Kamin”
“Tôi đã bảo cậu đi kiểm tra rồi mà”
“Chuyện gì thế?”
“Có chuyện ở xưởng của Kla”
“Chết rồi à?”
“Rồi. Jay có mặt ở đó. Nó bị phát hiện bất tỉnh cạnh thi thể. Đã được đưa vào bệnh
viện”
“Bệnh viện nào?”
“Lên xe, tôi chở cậu đi”
Kamin ra lệnh cho cấp dưới phong tỏa hiện trường, rồi gọi cho Thanakorn, Mirin và
Marnmai. Sau đó, anh lái xe đến bệnh viện, thỉnh thoảng liếc nhìn Jade ngồi bên
cạnh.
Đến đèn đỏ, Kamin lấy một miếng vải, nhẹ nhàng đặt lên vết thương của Jade.
“Giữ chặt đến khi tới bệnh viện”
“Min”
“Gì?”
“Cậu thực sự đã cá là sẽ bỏ việc nếu tôi thua à?”
“Ừ”
“Nếu tôi thua thật thì sao?”
“Cậu sẽ thua à?” Kamin hỏi lại, mắt vẫn nhìn về phía trước.
Jade không trả lời, chỉ im lặng nhìn cậu.
“Cẩn thận hơn đi” Đèn chuyển xanh, Kamin nhấn ga.
“Tại tôi lo cho cậu đấy”
Tim Kamin đập nhanh hơn một nhịp.