Dare You To Death

Dare You To Death - Điều tra vụ án #29



Chiếc taxi cũ kỹ đưa Kamin đến điểm đến. Anh trả tiền cho tài xế và nhìn ngôi nhà

trước mặt. Không khí trở nên lạnh lẽo dưới cơn mưa nhẹ. Không có huy hiệu hay

súng bên người, anh phải tìm một vũ khí tạm thời và phải cực kỳ thận trọng.

Anh đi qua những bụi cỏ cao đến trước nhà, thử mở tay nắm cửa nhưng bị khóa.

Anh tìm lối vào khác trong khi lắng nghe, dù không nghe thấy gì, điều đó cũng

chẳng làm anh yên tâm hơn.

Anh đi vòng ra phía sau, nơi có một cửa sổ bếp hé mở. Anh cẩn thận mở cửa sổ và

chui vào. Bên trong, anh lục các ngăn kéo bếp tìm súng. Dù căn nhà trông như đã

bỏ hoang, nhưng vẫn có đầy đủ nội thất, nên anh chỉ hy vọng tìm được dụng cụ nhà

bếp có thể dùng. Và anh tìm thấy một con dao đủ sắc, rồi rời khỏi bếp.

Anh tiến đến một cánh cửa có ánh sáng hắt ra và dừng lại khi nghe thấy tiếng nói,

nhưng không phải trò chuyện bình thường, mà là nhiều giọng nói chồng chéo lên

nhau. Anh từ từ mở cửa và phát hiện một cầu thang dẫn xuống tầng hầm. Dưới đó

vẫn có ánh sáng.

Anh hít một hơi thật sâu, chuẩn bị tinh thần, biết rằng chỉ một mình anh sẽ phải đối

phó với mọi nguy hiểm cho đến khi Jade và các cảnh sát khác đến.

Mỗi bước chân trên cầu thang khiến áp lực tăng lên. Càng xuống sâu, tiếng nói càng

vang rền. Ánh sáng từ các màn hình TV liên tục chiếu cảnh giếc người, trong khi

một màn hình khác chỉ hiển thị chữ TRUTH màu đỏ.

Kamin nhìn thấy những vệt máu trên sàn dẫn đến một chiếc ghế ở giữa phòng, nơi

có ai đó bị trói lại.

Anh nhận ra người ấy và tim anh thắt lại.

“Jay!” Kamin đánh rơi con dao, chạy đến bên chàng trai trẻ, người đang tái mét

nhưng vẫn còn tỉnh. Anh quỳ xuống và thấy một vết đạn ngay gần tim. “Jay, em

nghe anh không?”

Anh dùng dao cắt dây trói, nhẹ nhàng đặt Jay nằm xuống sàn, rồi ép chiếc áo

khoác của mình lên vết thương để cầm máu. Lượng máu loang trên đất cho thấy

Jay đã mất rất nhiều máu.

“Jay, đừng ngủ” Kamin vỗ nhẹ vào mặt cậu để giữ cậu tỉnh táo. Đôi mắt Jay chậm

rãi hé mở. Thấy Kamin, nước mắt lăn dài trên gò má cậu.

“Anh Min…”

“Anh ở đây. Kiên trì lên”

“Em… em không trả lời… em không trả lời” Jay mê sảng vì mất máu và sốc, Kamin

vuốt nhẹ lên má cậu như muốn xoa dịu.

Kamin tìm quanh để kiếm thứ gì đó có thể cầm máu, nhưng tầng hầm chỉ toàn màn

hình và những bức tường trống trơn. Jay lại muốn thiếp đi.

“Đừng ngủ, Jay” Kamin nâng đầu cậu lên và ấn mạnh hơn vào vết thương. Vị trí quá

gần tim khiến anh không biết viên đạn có chạm vào cơ quan quan trọng nào không.

Nếu không hành động nhanh, sẽ rất nguy hiểm.

“Em mừng vì anh đến… Em không muốn chết trong cô đơn”

“Em sẽ không chết đâu” Jay im lặng, nhìn Kamin, rồi ký ức ùa về…

Jay dõi theo hai người đó mà không dám rời mắt.

Cậu nghĩ mình đang mơ, nhưng tất cả đều là thật.

“Ngạc nhiên không, Jay?”

“Tại sao cậu chưa chết?”

“Lừa những kẻ tự cho mình là thông minh dễ lắm, nhất là những kẻ quen làm điều

xấu và nghĩ rằng sẽ không ai phát hiện”

“Tại sao cậu lại làm vậy, Fai?”

“Tại sao ư? Thử làm tôi đi. Cậu thấy họ đã làm gì với tôi rồi đấy. Cậu có biết tôi đã

suýt chết bao nhiêu lần vì những người tự gọi là bạn ấy không? Và khi tôi chết

thật, có ai trong số họ xin lỗi vì những gì đã gây ra không?”

“Nếu họ làm cậu tổn thương, nếu cậu không chịu nổi, cậu phải báo cảnh sát chứ,

Fai! Để pháp luật xử lý!”

“Pháp luật?” Fai bật cười lớn. “Hahaha, cậu nghĩ chỉ vì anh trai cậu là cảnh sát thì

lúc nào cũng có công lý à? Đừng ngây thơ như thế. Nếu luật pháp có tác dụng,

Champ đã ngồi tù từ lâu rồi” Cô ta tức giận ném một tờ giấy vào người Jay.

“Cậu sẽ không thoát được đâu, Fai”

“Tại sao lại không? Tôi chuẩn bị mọi thứ rồi. Xong chuyện này, tôi sẽ rời đi và bỏ lại

tất cả những ký ức kinh khủng ấy”

“Cậu định giếc hết chúng tôi à?”

“Không. Cậu nghĩ tôi là loại người nào vậy? Một trong các người sẽ vào tù với tội

danh giếc người”

“Ai?”

“Cậu chọn đi, Jay. Giữa Champ và Cherine, ai sẽ là kẻ giếc người?” Jay nhìn nụ

cười mỉa mai của Fai và nhận ra sai lầm của mình lớn đến mức nào.

Fai không phải sinh ra đã là quái vật — chính họ đã tạo ra cô ấy như vậy.

“Tôi sẽ không chọn, Fai. Tôi sẽ không chọn ai cả. Trò chơi này phải chấm dứt. Nếu

cậu muốn Champ hay bất cứ ai trả giá cho những gì họ đã làm, tôi sẽ giúp cậu.

Nhưng đủ rồi, đừng chơi trò này nữa”

“Cậu có biết hình phạt khi không chơi là gì không, Jay?”

Fai đặt tay lên vai Phut như ra hiệu.

Bang!

“Là chết”

Jay cúi nhìn ngực mình, thấy máu phụt ra. Cơn đau dữ dội khiến cậu khuỵu

xuống. Chúng nhanh chóng kéo Jay lên và trói cậu lại vào ghế, rồi bật các đoạn

video lên lần nữa.

“Nếu cậu đã chọn đứng nhìn người khác chết mà không làm gì,” Fai ghé vào tai

Jay, thì thầm, “Vậy thì nhìn đến khi cậu chết đi”

Tất cả vẫn in sâu trong ký ức cậu. Sau khi Fai và Phut rời đi, Jay phải xem cái chết

của bạn bè lập đi lập lại. Ngay cả khi nhắm mắt, tiếng hét vẫn ám ảnh cậu không

ngừng.

“Jay, đừng ngủ” Giọng Kamin giữ cậu tỉnh táo.

“Anh Min…”

“Sao thế?”

“Em mệt…”

“Anh biết, nhưng em không được ngủ. Jade sắp đến rồi. Ráng chút nữa”

Jay không muốn thấy thêm cái chết nào nữa. Cậu đưa tay chỉ về chiếc màn hình

thứ năm.

“Hả? Gì vậy?”

“Fai…”

“Fai chưa chết ư?”

Jay gật đầu. “Giúp những người khác…”

“Anh sẽ đi khi mọi người tới”

“Làm ơn…” Jay nhìn Kamin, ánh mắt van nài, yếu ớt.

“Được… chờ anh ở đây” Kamin nhặt cuộn băng keo gần đó và đỡ Jay ngồi dậy.

“Nắm chặt áo lại. Sẽ đau đấy, nhưng anh phải cầm máu cho đến khi có người tới.

Hiểu không?”

Jay gật đầu và siết lấy áo mình. Cậu rên khẽ khi Kamin quấn băng quanh người cậu,

rồi anh dựng cậu tựa vào tường.

“Jade chắc đang trên đường. Giữ tỉnh táo nhé? Anh không muốn anh trai em trách

anh đâu”

Jay mỉm cười yếu ớt. “Anh ấy… không đâu…”

Kamin nhẹ nhàng lau vệt máu trên má Jay.

“Anh sẽ quay lại”

Kamin cầm lấy con dao và nhìn Jay lần cuối trước khi bước lên trên.

Nếu Fai còn sống… thì chắc chắn cô ta đang hợp tác với Phut.

Ở phía trên, Fai đứng nhìn cặp đôi trong lồng với nụ cười nhạt. Sau khi nói rằng chỉ

một người sẽ sống sót, sự ngờ vực lập tức nảy sinh giữa họ — đúng như cô mong

muốn.

“Tớ là bạn của cậu mà, Fai,” Cherine lên tiếng từ phía bên trái lồng.

“Thật à? Cậu coi tôi là bạn khi nào vậy?”

“Tớ… tớ chưa từng làm hại cậu!”

“Nực cười! Vậy ai là người ngủ với bạn trai tôi sau lưng tôi? Ai là người loan tin tôi

có thai dù tôi đã cầu xin đừng nói? Ai là người làm ngơ khi tôi gặp chuyện? Cô gọi

đó là tình bạn à?”

Cherine cứng họng, vì tất cả đều đúng.

“Tại sao cậu chưa chết? Cher nói cậu cố lừa chúng tôi nhưng thất bại”

“Muốn biết à, Champ? Để bạn trai mới của tôi giải thích cho”

Fai kéo Phut vào và hôn anh ta say đắm trước mặt họ.

“Không khó đâu,” Phut nói, nhún vai. “Tôi chỉ bảo Fai cho các người uống thuốc

ngủ”

“Không thể nào! Tôi mới là người được yêu cầu bỏ thuốc ngủ cho Fai!” Cherine

phản bác.

“Chai thuốc cô nhận chỉ là nước muối sinh lý thôi”

“Cái gì?”

Phut mỉm cười, rồi bắt đầu kể lại chuyện đã xảy ra đêm hôm đó — trước khi trò chơi

thực sự bắt đầu.

Đêm trước buổi lễ chào đón, Cherine ngủ lại nhà Fai để sáng mai đi học cùng. Dù

ghét Cherine, Fai vẫn giả vờ trong sáng, vô lo để bám theo kế hoạch của Phut.

“Time lừa mình vụ dress code ngày mai rồi,” Cherine càu nhàu khi xem nhóm chat.

“Trêu lại tụi nó nhé?” Fai nói.

“Trêu kiểu gì?”

“Tớ quen một bác sĩ ở bệnh viện. Ngày mai anh ấy được nghỉ”

“Cậu định để tớ giả chết hả? Vui vậy?”

“Không, không phải cậu. Là tớ”

Cherine ngẩng lên, bối rối. “Sao cơ?”

“Cậu chỉ cần bỏ thuốc ngủ vào đồ uống của tớ. Khi tớ ngủ, cứ giả vờ tớ không thở

nữa rồi gọi xe cấp cứu. Nhưng thật ra hãy gọi anh tớ”

“Liệu họ có tin không?”

“Tin chứ. Mà tớ cũng đâu tỉnh được mà cãi lại”

Thấy Cherine còn do dự, Fai nói thêm: “Sẽ vui lắm. Xem ai hoảng loạn, ai lo lắng —

đáng để xem lắm”

“Ờ… đúng là một trò đùa”

“Ừ, một trò đùa”

“Thuốc ngủ cậu lấy ở đâu ra vậy?”

“Thời gian trước tớ bị mất ngủ”

“Ra vậy. Còn bác sĩ nói gì khi Champ đưa cậu vào viện vậy?”

“Là tin xấu” Fai nhìn lên trần nhà, giọng trống rỗng. “Phòng khám làm tổn thương

tử cung của tớ. Tớ không thể có con nữa”

Cô cố tỏ ra bình thản, nhưng bên trong như vỡ nát.

“Tớ xin lỗi…”

Fai đưa số của Phut cho Cherine, rồi cả hai đi ngủ.

Từ sáng tới tối hôm đó, Fai diễn tròn vai: bạn tốt, người yêu lý tưởng. Nhưng khi

thuốc ngủ được hòa vào rượu, tất cả bọn họ đều gục.

Ngay khi chắc chắn mọi người đã bất tỉnh, Fai mở mắt — ánh mắt lạnh băng. Cô đeo

găng, lau sạch ly và chai, rồi rời phòng để gặp Phut ở khu vực camera không thể

quay tới.

“Mọi thứ ổn chứ?”

“Ổn. Bao giờ họ tỉnh?”

“3:50. Em chắc chứ?”

“Chắc. Nếu em chết — thì chết thôi. Nếu không… thì tất cả bọn họ phải chết”

“Một sai sót nhỏ thôi cũng hỏng hết. Từng giây đều quan trọng”

“Em biết. Khi họ gọi cảnh sát tới, anh hãy tiêm kali”

“Em chắc chứ, Fai?”

“Chắc” Ánh mắt Fai tràn đầy căm hận. Cô chỉ nghĩ đến báo thù.

2 giờ sáng, Fai quay lại phòng. Phut tiêm cho cô liều Midazolam thấp, đủ để kéo dài

khoảng một tiếng rưỡi — vừa đúng lúc những người khác tỉnh dậy và tin rằng cô đã

chết. Mọi thứ diễn ra đúng như kế hoạch. Trong khi bọn họ cãi nhau, Phut biết Fai

vẫn còn ý thức.

Khi xe cứu thương đến, Phut tiêm kali vào người Fai, gây loạn nhịp tim mà bác sĩ

pháp y không nhận ra, và họ tuyên bố cô đã chết.

Phut đưa Fai lên xe, nói cần khám nghiệm gấp. Trên đường, anh cố cứu cô bằng

insulin và canxi để cân bằng lượng kali. Mọi thứ đều có giới hạn thời gian—chỉ một

sai sót, và trò bịp sẽ trở thành thật.

Đến bệnh viện, Phut đưa Fai vào phòng khám nghiệm, nơi anh đã chuẩn bị mọi thứ

sẵn. Anh làm việc gần một tiếng cho đến khi mạch cô trở lại bình thường. Việc còn

lại chỉ là chờ cô tỉnh.

Đó là canh bạc cuối cùng của cô.

Nếu chết — thì là định mệnh.

Nếu sống — thì sẽ có kẻ khác phải chết thay.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.