Không đợi Vân Tranh lên tiếng, thiếu niên thanh tú Mộ Dận đã cau mày, giọng
đầy khó chịu:
“Ngươi đúng là keo kiệt thật! Vợ ta ta còn chưa đụng vào được, ngươi đã không
cho người khác chạm rồi!”
Đế Tôn đại nhân nghe vậy, khóe miệng giật giật.
Hắn nên chấp nhặt với tiểu tử này… hay là bỏ qua thì hơn?
Nhưng hiện tại chỉ số thông minh của hắn chẳng khác gì một đứa con nít, lại
còn có nàng đang nhìn, thôi thì… chấp hắn một trận!
“Ngươi có thể chạm vào vợ ngươi, ta cũng có thể chạm vào vợ ta!”
Đế Tôn đại nhân bá đạo ôm lấy vai Vân Tranh, giọng như dỗi mà vẫn đầy khí
thế.
Mộ Dận đứng đơ tại chỗ: “…Ta mới mười bốn tuổi, làm gì có vợ?!”
“Được rồi”
Vân Tranh vừa buồn cười vừa bất lực, nhanh chóng ngăn hai người đang cãi
nhau như trẻ con lại.
Cô nhìn Mộ Dận, hỏi:
“Sao chỉ có mình ngươi ở đây?”
“Ta vào đây rồi thì lạc mất nhóm người kia. Sau đó dù có đi khắp nơi tìm cũng
chẳng thấy ai, còn tưởng mình bị kẹt trong mộ cổ quái quỷ nào đó!”
Mộ Dận vừa nói vừa nhìn quanh, rồi lo lắng hỏi:
“Các ngươi cũng bị lạc quanh đây à?”
Vân Tranh đáp nhẹ:
“Không, bọn ta đi thẳng vào đây từ cửa ải, không bị vòng vo như ngươi”
“Vậy các ngươi có thấy ai khác không?” – Mộ Dận hỏi dồn.
“Vẫn chưa thấy”
Ngay lúc đó, Vân Tranh chợt ngẩng đầu nhìn về phía bên trái. Huyết đồng
trong mắt cô lóe lên, chỉ thấy một làn sương trắng vừa thoắt cái đã biến mất.
“Diệt!”
Cô hô to, phóng ra một đạo phù văn màu vàng sáng rực.
“Ầm!”
Bức tường nơi ấy nổ tung, đá vụn rơi lả tả, bụi mù mù mịt.
“Gì thế?” – Mộ Dận tròn mắt nhìn về phía vừa phát nổ.
Vân Tranh khẽ cười:
“Chỉ là một con rùa đen đang bỏ chạy thôi”
“Hả?”
Mộ Dận vẫn mù mờ. Ở đây mà cũng có rùa đen?
Đang lúc đầu óc cậu ta chạy loạn, một giọng nói trầm ổn vang lên:
“Đi thôi, nếu chậm chút nữa sẽ lỡ mất cơ hội đấy”
Vân Tranh vừa nói vừa kéo tay Dung Thước rảo bước ra cửa.
Mộ Dận nhìn theo bóng dáng hai người, trong lòng thầm nghĩ: “Đôi này trông
cũng hợp đấy. Không biết khi lột mặt nạ xuống thì nhan sắc thế nào…”
Cô gái áo đỏ kia trông chừng cũng bằng tuổi mình… sao lại thành thân rồi?
Vừa nghĩ, cậu ta ngẩng đầu nhìn lại thì chẳng thấy ai.
“Này, chờ với chứ!” – Mộ Dận quýnh lên, nhanh chân đuổi theo.
Ra khỏi cửa, trước mặt là một hành lang hẹp và cao, hai bên vách có hàng nến
leo lét cháy, soi sáng phần nào bóng tối, nhưng cũng làm không gian thêm
phần âm u lạnh lẽo.
“Chờ ta với!”
Truyện mới vừa ra lò của nhà Vân Vũ Miên Miên đây:
– Thập Niên 70: Mang Thai Bỏ Trốn, Thiếu Gia Quân Đội Lạnh Lùng Đỏ Mắt Tìm
Kiếm
– Thập Niên 80: Sau Khi Con Gái Bị Tráo Đổi, Tôi Lại Cười !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Mộ Dận vừa chạy vừa gọi lớn. May sao chạy nhanh nên chẳng mấy chốc đã
đuổi kịp.
Do hành lang chỉ đủ rộng cho hai người đi song song, nên cậu đành bám theo
phía sau.
“Sao không chờ ta?” – Mộ Dận thở hồng hộc, đầy oán trách.
Vân Tranh quay đầu liếc nhẹ:
“Chúng ta đâu có nghĩa vụ phải đợi. Hơn nữa vừa rồi gọi rồi mà? Chính ngươi
ngẩn ngơ không theo kịp”
huyet-trihtml]
Nghe vậy, Mộ Dận chỉ biết bĩu môi, không thể phản bác.
Cậu ta ngẩng đầu nhìn bóng lưng Vân Tranh, tò mò hỏi:
“Vậy giờ chúng ta đi đâu?”
Vân Tranh im lặng chớp mắt, rồi giơ tay. Ngón tay thon dài hiện ra một cây bút
lông mảnh. Cô dùng linh lực làm mực, vẽ nhanh một đạo phù văn trong không
trung.
“Đi!”
Cây bút như được lệnh, lơ lửng bay về phía trước, tốc độ không nhanh không
chậm.
Vân Tranh khẽ cong môi, gương mặt tuyệt mỹ thoáng nét tà tứ, cô nhẹ giọng
nói:
“Chúng ta đi đến chỗ đông người”
“Chỗ đông người?”
Mắt Mộ Dận lóe lên. Linh Tông cổ mộ này đúng là không đơn giản. Xem ra cặp
đôi thần bí này có cách tìm được Xuân Hoa, Thu Nguyệt và những người khác…
Cậu ta gật đầu:
“Được, đi mau thôi!”
Vân Tranh nắm tay Dung Thước, dẫn đường.
Không lâu sau, cây bút được bao bởi phù văn dẫn họ xuyên qua hành lang, tới
một không gian kín hoàn toàn.
Vừa bước vào, cánh cửa đá sau lưng “rầm” một tiếng đóng lại.
Xung quanh đều là tường đá, trông vô cùng rắn chắc.
“Gì đây? Này! Mau nghĩ cách đi chứ!” – Mộ Dận hoảng hốt. Dù thực lực cao,
tuổi đời còn nhỏ nên vẫn sợ hãi.
“Đừng sợ”
Vân Tranh trấn an. Ánh mắt cô nhìn chằm chằm cây bút lông đang lơ lửng
trong không trung. Nó xoay mấy vòng rồi đột nhiên cắm phập xuống mặt đất.
Vân Tranh nhíu mày, trong mắt ánh lên tia nhìn khó hiểu.
Đúng lúc này, từ phía trước vang lên giọng nói khàn đặc, âm trầm:
“Khặc khặc khặc… Không ngờ các ngươi lại tự chui đầu vào lưới. Đỡ cho bổn
tông phải bày thêm kế dụ dỗ!”
“Xuống cho ta!”
Lời vừa dứt, mặt đất lập tức tách ra làm đôi. Cả ba người rơi thẳng xuống, cảm
giác như rơi tự do.
Đế Tôn đại nhân đã sớm biết dưới này là gì, sắc mặt cau lại, nhưng vẫn cố nhịn
khi nhìn về phía Vân Tranh.
Không thể lộ thân phận! Cũng không thể can thiệp vào quá trình rèn luyện của
nàng!
Hắn từ từ nhắm mắt lại.
“Tõm!” – Ba người rơi như bánh bao vào nồi, rơi thẳng vào một ao máu nồng
nặc mùi tanh.
Mộ Dận không biết bơi, vừa rơi xuống đã sặc một ngụm máu, liền nôn ói ầm ĩ.
Vân Tranh thì khác. Vừa rơi xuống cô đã vận linh lực làm chậm tốc độ, nhẹ
nhàng đáp xuống mặt huyết trì, không để bản thân bị ngụp máu như Mộ Dận.
Cô nhìn về phía Dung Thước – Đế Tôn đại nhân – thấy hắn dù toàn thân dính
máu tanh vẫn không lộ vẻ khó chịu…
Ngược lại còn cười khờ khạo với cô.
Vân Tranh khẽ cười.
Dung Thước sắc mặt hơi cứng lại – bị phát hiện rồi sao?
Nhưng Vân Tranh nhanh chóng dời mắt, quan sát xung quanh.
Nơi đây chắc là đáy cổ mộ.
Chính giữa là một huyết trì khổng lồ, giữa ao máu cắm đầy cọc gỗ, trên mỗi
cọc lại trói một người.
Khung cảnh máu me rùng rợn, thảm khốc vô cùng.
“Cứu với…”
“Cứu bọn ta với!”
“Chạy đi! Mau chạy đi!”
Mấy người bị trói tuy sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn còn ý thức. Có kẻ cầu cứu,
có kẻ xua đuổi.
Vân Tranh lập tức nhận ra vài gương mặt quen thuộc – Giang Dịch Thần, Sở
Duẫn Hành, Tô Dung!