Về sau…
Người Tạ gia tìm đến, để tránh điều tiếng nên giếc sạch người Tôn gia, ngay
cả con chó giữ cửa cũng không để lại.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trở về Tạ gia, nàng cứ ngỡ mọi chuyện sẽ đổi thay.
Ai ngờ đó lại là nơi ăn thịt người không nhả xương.
Khi treo cổ lên cây hòe, nàng đã thề, sau khi chết sẽ hóa thành lệ quỷ,
nguyền rủa cả dòng tộc họ Tạ.
Nhưng ai ngờ lòng dạ con người độc ác, đến quỷ dữ cũng phải chào thua.
Sáu năm làm quỷ, nàng không đợi được ngày họ Tạ bị tru diệt, lại đợi được
cảnh mẫu thân treo cổ tự vẫn.
Tạ Ngọc Uyên từ từ nhắm mắt, nỗi đau cứ thế dâng lên nhức nhối từng cơn.
Nhưng rồi khi mở mắt ra, ánh nhìn đã trong trẻo trở lại.
“Mẫu thân, chúng ta vào nhà thôi”
“Ừ…”
Cao Thị dịu dàng trả lời rồi ôm chặt cánh tay con gái, run rẩy cùng nhau bước
vào trong.
Cái gọi là nhà thực ra chỉ là bốn bức tường trắng trơ trọi. Giấy dán cửa sổ đã
rách, gió bấc thổi vào lạnh buốt thấu xương.
Nhìn căn phòng quen thuộc, Tạ Ngọc Uyên thoáng thấy lòng ngổn ngang.
“Đồ chết tiệt, còn đứng đó không lo nấu cơm, suốt ngày chui rúc trong
phòng, ngươi tưởng mình là tiểu thư chắc. Nuôi chó còn có ích hơn nuôi hai kẻ
vô dụng các ngươi”
Giọng Tôn lão nương vang lên khiến trái tim Tạ Ngọc Uyên lạnh buốt.
Kiếp trước, chính mụ ta đã bày kế cho cha vào núi đào than, đẩy người đi để
Tôn Lão Nhị đạt được ý đồ bẩn thỉu.
Cũng chính mụ ta đích thân giữ tay nương, trợ giúp tên chó ghẻ ấy làm
chuyện đồi bại với nương.
Mụ ta còn sống sao?
Tốt lắm!
Vậy hãy để nàng tự tay trả món thù này!
“Mẫu thân nghỉ ngơi đi, đừng ra ngoài, để con đi nấu cơm”
Cao Thị ngây ngô cười, lục lọi trong ngực lấy ra một miếng vỏ khoai dính đầy
bụi, run rẩy đưa cho nàng: “Ăn… ăn đi!”
3.html]
Miếng vỏ khoai đen đúa ấy làm trái tim Tạ Ngọc Uyên như bị nhói lên, mũi cay
cay, thoang thoảng đâu đó vẫn còn mùi hương của nương.
Nàng nhận lấy miếng vỏ khoai, khẽ vuốt tóc nương rồi quay người bước ra
ngoài.
..
Nhóm lửa, rửa nồi, vo gạo.
Tạ Ngọc Uyên bắc nồi cháo lên bếp, nhanh nhẹn lấy một nắm rau dại trong giỏ,
đi ra giếng múc một gàu nước.
Rửa sạch, nhúng qua nước sôi, thái nhỏ, nêm chút gia vị rồi trộn đều, sau đó
bỏ thêm củi vào bếp.
Khi cúi xuống nàng thấy tờ giấy nhóm lửa, mở ra thì hóa ra là một tờ lịch bị xé.
Tim đập mạnh.
Nàng nhớ rõ nương bị làm nhục vào hôm trước ngày Đông chí, mà tờ lịch này
vừa mới bị xé đi…
Nói cách khác, ngày mai bọn chúng sẽ hành động sao?
“Con kỹ nữ kia, còn ngây người ra làm gì, đã cho heo ăn chưa, gà vịt đã vào
chuồng chưa? Suốt ngày chỉ biết lười biếng, còn không mau đi làm đi!”
Tôn lão nương nheo đôi mắt ti hí, gương mặt nhăn nheo như chỉ còn lớp da
mỏng dán lên xương.
Tạ Ngọc Uyên không nói một lời, cúi đầu lách qua bà ta rồi đi về phía chuồng
heo.
Khi cha còn ở nhà, những việc này chưa bao giờ để nàng phải làm, nhưng khi
cha đi, người Tôn gia hết lần này đến lần khác sai bảo, đánh chửi nàng.
Cha kiếm tiền về, đưa cho họ không thiếu một xu nào mà chúng vẫn dám đối
xử như vậy.
Đúng là những kẻ lòng đen như mực.
Cho heo ăn xong, nàng dồn gà vịt vào chuồng, lấy bát múc đầy một bát cháo
đặc, nhân lúc không ai để ý, lén mang vào cho Cao Thị.
Cao Thị bị điên, người Tôn gia không cho bà lên bàn ăn, một ngày ba bữa đều
phải ăn riêng trong phòng, chỉ có cơm thừa canh cặn.
Cao Thị vội vàng húp cạn bát cháo.
Tạ Ngọc Uyên vừa bước ra, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Tôn lão nương cầm chổi
lao tới.
“Con tiện nhân, ngươi dám lén cho con điên ăn trước hả, ta đánh chết
ngươi!”
Tạ Ngọc Uyên lách người tránh vội.
“Thưa bà, ngày kia cha ta sẽ về, nếu thấy trên người ta có vết thương thì cha
sẽ đau lòng lắm đó”
“Con khốn nạn, đừng hòng được ăn cơm tối nay, hãy lượm đầy một giỏ củi rồi
hãy về, nếu không ta đánh gãy chân ngươi”