Thẩm Lương Vi buồn cười nói: “Mau đứng lên đi, ta chỉ đùa với ngươi một chút
thôi mà, trời lạnh thế này quỳ làm gì chứ?”
“Vâng, tạ ơn Nhị tiểu thư” Phỉ Thúy run run đứng dậy, lòng vẫn còn sợ hãi,
đâu còn dám khuyên nửa lời?
Nhị tiểu thư hiện giờ càng lúc càng tùy hứng. Nếu nàng thật sự đưa mình về
chỗ Lão phu nhân, liệu Lão phu nhân có tha cho mình không?
Hai chủ tớ quay về Lăng Tiêu Viện.
Thẩm Lương Vi cười lạnh trong lòng. Nàng làm sao có thể đưa Phỉ Thúy về bên
cạnh tổ mẫu được chứ? Con tiện tì này, đời trước đã hại thảm Tam ca, đời
này nếu đã rơi vào tay nàng, đương nhiên nàng sẽ vui vẻ nhận lấy.
Dùng xong bữa sáng, Thẩm Lương Vi cảm thấy chán muốn chết.
Bởi vì sáng sớm hôm nay, Thẩm đại phu nhân đã đến Thái Y Viện, mà Tam ca
Thẩm Hoằng Tuân cũng phải đến Hàn Lâm Viện làm việc.
Trò chuyện với các nha hoàn một lúc về phong cảnh kinh thành, Thẩm Lương
Vi nhất thời hứng khởi, liền sai Phỉ Thúy đến chỗ con trai của Nhị thúc, tức là
Nhị ca Thẩm Hoằng Khải, để tìm mượn cuốn “Kinh thành phong cảnh lục” về
đọc.
Thẩm gia tính lên ba đời cũng được coi là dòng dõi thư hương. Các cô gái
trong nhà từ nhỏ cũng được mời nữ tiên sinh về dạy dỗ, đọc qua chút sách vở.
Tuy nhiên, do được tổ mẫu nuông chiều, Thẩm Lương Vi chẳng mấy khi đọc
sách, trình độ cũng chỉ dừng lại ở “Tam Tự Kinh”, “Bách Gia Tính”, “Nữ Huấn”,
“Nữ Giới”, so với Thẩm Lương Dung – người biết làm thơ vẽ tranh, được xưng
tụng là tài nữ – thì đúng là một trời một vực.
Ngược lại, sau này khi trở thành Hoàng hậu, sống trong cảnh thanh lãnh cô
tịch, nàng chỉ còn biết đọc sách để giải khuây, nên đã đọc không ít sách.
Phỉ Thúy vội vàng bồi cười vâng dạ.
Ánh Trăng Dẫn Lối
Thẩm Lương Vi đưa cho ả một chén trà nóng, cười nói: “Bên ngoài lạnh lắm,
uống ngụm trà nóng rồi hãy đi”
Phỉ Thúy thụ sủng nhược kinh, vội vàng đón lấy: “Tạ ơn Nhị tiểu thư!”
Nhìn bóng lưng Phỉ Thúy rời đi, ánh mắt Thẩm Lương Vi lóe lên, lộ ra vài phần
trào phúng.
nhi-cahtml]
Phỉ Thúy đi chuyến này, hồi lâu vẫn chưa thấy quay lại.
Thẩm Lương Vi oán trách vài câu, rồi cười nói: “Dù sao cũng không có việc gì,
chi bằng ta tự mình đi một chuyến vậy. Hạ Mộc, Hạ Hòa, các ngươi đi cùng ta”
Tuy việc Nhị tiểu thư bỗng nhiên muốn đọc sách là chuyện khiến người ta kinh
ngạc, nhưng đám người Xuân Anh, Hạ Mộc, Hạ Hòa vẫn vô cùng vui mừng.
Nhị tiểu thư đây là đã thông suốt, biết phấn đấu rồi!
Thế là rất nhanh, ba người mặc áo ấm, ôm lò sưởi tay, cùng Thẩm Lương Vi đi
về phía Lan Quế Viện của Thẩm Hoằng Khải.
Lan là quân tử trong các loài hoa, ý chỉ phẩm hạnh cao khiết; Quế là ý nói bẻ
quế cung trăng (thi đỗ).
Cái tên viện này là do tổ mẫu đặt cho.
Thẩm Lương Vi thầm cảm thán trong lòng, tổ mẫu quả thật đặt kỳ vọng rất cao
vào Nhị ca! Chỉ là nàng nhớ rất rõ, vị “tài năng Trạng Nguyên” mà cả nhà ca
tụng này, đời trước ngay cả Tiến sĩ cũng không thi đỗ.
Sau này, tên hôn quân vì kiêng kị mà hãm hại cha mẹ và đại ca nàng, lại không
muốn mang tiếng qua cầu rút ván, nên mới cố ý đề bạt đám ngu xuẩn Nhị
phòng, Tam phòng này, vị Nhị ca “tài năng Trạng Nguyên” này mới kiếm được
một chức quan để làm.
Khi chủ tớ Thẩm Lương Vi đến, Lan Quế Viện im ắng, vô cùng yên tĩnh.
Trời lạnh, bọn hạ nhân trộm lười cũng là chuyện bình thường.
Thẩm Lương Vi vừa đi về phía thư phòng vừa mỉm cười nói: “Giờ này chắc Nhị
ca đang dùi mài kinh sử trong thư phòng đấy, chúng ta đến đó tìm huynh ấy
đi!”
Chỉ là, mấy chủ tớ đều không ngờ tới, Thẩm Hoằng Khải lúc này quả thật đang
“dùi mài”, nhưng không phải dùi mài kinh sử, mà là đang “dùi mài” trên người
một nữ nhân, vô cùng kịch liệt.
Thẩm Lương Vi chạy lên đẩy cửa ra, liền nhìn thấy cảnh tượng chướng mắt
trên chiếc giường lò sau tấm bình phong, cánh tay trắng như tuyết đập vào
mắt đến chói lòa.