Thẩm lão phu nhân hung hăng trừng mắt nhìn Thẩm đại phu nhân một cái,
lạnh lùng nói: “Chỗ này không có việc của ngươi, ngươi đưa Vi nha đầu về đi,
con gái con đứa, ở đây còn ra thể thống gì?”
Thẩm đại phu nhân cau mày. Còn ra thể thống gì? Kẻ không ra thể thống gì
đang ở trong cái phòng kia kìa!
Bà đang định nói chuyện, ai ngờ Thẩm nhị phu nhân liếc mắt nhìn vào, thấy rõ
ràng tỳ nữ câu dẫn con trai mình chính là Phỉ Thúy, liền hét lên rồi lao tới, giơ
tay định đánh vào người Thẩm Lương Vi, miệng mắng: “Ngươi quản giáo kiểu
gì vậy? Thế mà lại để nha đầu của mình đi câu dẫn Nhị ca, ngươi có âm mưu
gì!”
Cú đánh này quá bất ngờ không kịp đề phòng, đám nha hoàn đều sợ hãi hét
lên thất thanh.
Thẩm Lương Vi thầm kêu không ổn, theo bản năng nhắm mắt lại.
Nàng người nhỏ sức yếu, lúc này dù muốn tránh cũng không kịp nữa rồi!
Không ngờ Thẩm đại phu nhân lại lập tức chắn trước mặt Thẩm Lương Vi, giữ
chặt tay Thẩm nhị phu nhân, giận dữ nói: “Nhị đệ muội làm cái gì vậy! Muội
có ý gì?”
Thẩm Lương Vi ngẩn ra, trong lòng dâng lên một dòng nước ấm.
Cảm giác được người thân thật lòng thật dạ che chở thế này, thật sự rất tốt
đẹp, rất an tâm.
Cảm giác này, ở bên cạnh Thẩm lão phu nhân nàng chưa từng có được. Mà ở
bên cha mẹ, đời trước lẽ ra nàng đã có thể có được, nhưng nàng lại cố tình
xem nhẹ, bỏ lỡ mất.
Hốc mắt Thẩm Lương Vi dần ướt át, nàng khẽ nức nở, nước mắt chảy xuống, vô
cùng tủi thân.
Thẩm đại phu nhân thấy thế, lửa giận càng bốc cao, trừng mắt nhìn Thẩm nhị
phu nhân.
“Có ý gì?” Thẩm nhị phu nhân giờ phút này trong lòng tràn đầy sự giận cá
chém thớt, oán hận nói: “Đó là Phỉ Thúy phải không? Phỉ Thúy không phải là
tỳ nữ của Vi nha đầu sao? Ngày thường nó dạy dỗ hạ nhân thế nào, mà lại dạy
ra cái thứ hạ tiện không biết xấu hổ như vậy! Sao lại, sao lại làm ra cái chuyện
đồi bại thế này”
xu-tri-phi-thuy-the-naohtml]
“Muội có nói lý hay không?” Thẩm đại phu nhân giận dữ: “Chính muội không
dạy con trai cho tốt, lại đi nói hươu nói vượn đổ thừa cho người khác? Hôm
qua mẹ mới đưa Phỉ Thúy cho Vi Nhi, Vi Nhi thì biết cái gì? Dạy dỗ hay không
dạy dỗ, muội lại đi trách Vi Nhi?”
Thẩm lão phu nhân tức đến run người. Cái con Dung thị này, Liễu thị này,
không đứa nào là thứ tốt! Chẳng lẽ trách bà ta? Trách bà ta không dạy dỗ Phỉ
Thúy cho tốt?
Chẳng lẽ bà ta lại muốn hại đứa cháu trai mà mình coi trọng nhất?
“Vậy đừng hỏi ta, ta không biết,” Thẩm nhị phu nhân oán hận nói: “Ta chỉ biết,
Phỉ Thúy hiện giờ là tỳ nữ của Vi nha đầu! Phỉ Thúy ở Phúc An Viện lâu như vậy
cũng chẳng thấy xảy ra chuyện gì, sao vừa đến Lăng Tiêu Viện liền hư hỏng
như thế, đây chẳng phải là”
“Muội câm miệng cho ta!” Thẩm đại phu nhân chỉ vào bà ta lạnh giọng quát
lớn, ánh mắt sắc lẹm, đằng đằng sát khí.
Rất có tư thế nếu ngươi dám nói bậy thêm một chữ nữa, bà đây sẽ vả cho
ngươi một cái chết tươi.
Thẩm nhị phu nhân bị bà dọa cho tắt tiếng, không phục mấp máy môi muốn
nói thêm gì đó, nhưng rốt cuộc không dám, đành lại gạt nước mắt khóc lóc.
Thẩm lão phu nhân tức giận quát: “Làm ầm ĩ thế này còn ra thể thống gì! Còn
chê chưa đủ mất mặt hay sao?”
Thẩm nhị phu nhân ngừng tiếng khóc, oán hận trừng mẹ con Thẩm Lương Vi,
ánh mắt sắc như dao cau.
Thẩm Lương Vi rúc vào người Thẩm đại phu nhân, sợ hãi mờ mịt nói: “Vậy, vậy
phải xử trí Phỉ Thúy thế nào ạ? Hay là? Con tặng nàng ta cho Nhị ca ca được
không?”
“Câm mồm, loại tiện nhân này, không đánh chết là may rồi, sao có thể giữ
nó lại! Con còn nhỏ tuổi, sao lại có tâm địa đó!” Thẩm nhị phu nhân giống như
con mèo bị giẫm phải đuôi, lập tức xù lông.
Ánh Trăng Dẫn Lối
Thẩm đại phu nhân nhẹ nhàng vỗ lưng con gái, cười nhạo lạnh lùng nói: “Đánh
đánh giếc giếc không hay lắm đâu? Thật ra chuyện này cũng chẳng to
tát gì, nếu Hoằng Khải chất nhi thích, giữ lại hầu hạ thì đã sao? Hồng tụ thêm
hương cũng là một giai thoại mà!”