Tiêu Cảnh Hoài quả nhiên không lừa Thẩm Lương Vi, ở góc đông bắc hẻo lánh
của khu vườn, đúng là có hai cây đàn hương mai sinh trưởng hàng trăm năm.
Thân cây cứng cáp, cành lá vươn ngang, dáng vẻ hiên ngang, trên cây đầy
những chùm hoa rực rỡ, nhụy hoa màu tím, cánh hoa vàng kim, màu sắc đậm
hơn so với tịch mai bình thường một chút, hương thơm cũng nồng nàn hơn. Dù
cho cả vườn tịch mai đang nở rộ, cũng có thể khiến người ta liếc mắt một cái
liền nhận ra sự khác biệt độc đáo của nó.
Thẩm Lương Vi trầm trồ khen ngợi không ngớt.
Tiêu Cảnh Hoài chắp tay đứng đó, dáng người cao lớn nổi bật, ánh mắt mang
theo ý cười nhìn Thẩm Lương Vi, ánh mắt có thể gọi là ôn nhu sủng nịch, như
thể đang nhìn người yêu dấu.
Thẩm Lương Vi bỗng quay đầu bắt gặp ánh mắt hắn, giật mình, mặt đỏ bừng
vội quay đi chỗ khác, dáng vẻ vô cùng e thẹn.
Tiêu Cảnh Hoài thấy thế trong lòng vô cùng đắc ý, lòng hư vinh được thỏa mãn
cực đại!
Hắn biết ngay mà, với thân phận, dung mạo của hắn, cộng thêm sự ôn nhu săn
sóc, nữ tử trên thế gian này có ai thoát được chứ?
Tiêu Cảnh Hoài giả vờ như bị Thẩm Lương Vi bắt gặp mình đang si mê nhìn
trộm nàng nên ngượng ngùng ho khan, cười làm lành nói: “Nhị tiểu thư, bổn
vương bẻ một cành hoa cho Nhị tiểu thư mang về cắm bình được không?”
“Vậy thì tốt quá, chỉ là. thần nữ nghe nói hoa cỏ trong vườn này không cho
người ta bẻ cành, chuyện này e là”
“Chuyện này có gì đâu!” Tiêu Cảnh Hoài cười lớn nói: “Bổn vương quyên thêm
chút tiền nhang đèn, chắc hẳn các sư phụ trong chùa cũng sẽ không trách tội.
Hơn nữa, hoa nở nơi góc hẻo lánh này, tàn lụi trong hiu quạnh cũng thật đáng
thương đáng tiếc, nếu có thể được Nhị tiểu thư để mắt tới, mang lại niềm vui
cho người, cũng là phúc khí của nó!”
Thẩm Lương Vi trong lòng buồn nôn, nhưng trên mặt lại cười càng thêm e thẹn
rạng rỡ, rũ mắt giấu đi vẻ châm chọc nơi đáy mắt, cong môi: “Ung Vương điện
hạ thật biết nói đùa”
Tiêu Cảnh Hoài tỏ thái độ thâm tình chân thành đầy ái muội: “Bổn vương
không nói đùa, là, là lời thật lòng. Nhị tiểu thư ở trong lòng bổn vương khụ
khụ, bổn vương đi hái hoa đây”
lay-longhtml]
Tiêu Cảnh Hoài thế mà bất chấp tôn nghiêm hoàng tử trèo lên cây, cẩn thận
chọn lựa cành hoa cho Thẩm Lương Vi.
Thẩm Lương Vi ung dung đứng dưới gốc cây đợi, ngắm hoa tịch mai, dường
như đang xuất thần không biết nghĩ gì, ngay cả nhìn Tiêu Cảnh Hoài thêm một
cái cũng không.
Nàng sợ nhìn thêm một cái sẽ thấy buồn nôn đến mức không nhịn được nữa.
Cái chiêu “tự mình làm” này, đời trước hắn dùng trên người nàng không ít. Đối
với Thẩm Lương Vi đã nhìn thấu bộ mặt thật của hắn, chỉ cảm thấy như xem
một tên hề nhảy nhót buồn cười!
Tiêu Cảnh Hoài vừa cẩn thận tìm kiếm cành hoa, vừa không nhịn được dùng
khóe mắt liếc trộm quan sát Thẩm Lương Vi.
Thấy Thẩm Lương Vi cư nhiên đang ngắm hoa xuất thần, thế mà không hề
ngẩng đầu lo lắng quan tâm hắn, điều này khiến Tiêu Cảnh Hoài có chút thất
vọng, cùng với một tia thất bại.
Tuy nhiên, hắn tin chắc rằng trong lòng Thẩm Lương Vi nhất định đã có hình
bóng không thể xóa nhòa của hắn!
Ánh Trăng Dẫn Lối
Nàng chạm mắt hắn thì đỏ mặt e thẹn, kinh hoảng tránh đi, đây chính là bằng
chứng.
Hắn chỉ cần nỗ lực thêm chút nữa, nhất định có thể nắm bắt được trái tim
nàng!
Thực ra cành hoa chẳng có gì phải chọn lựa kỹ, Tiêu Cảnh Hoài cũng chẳng
hiểu gì về cái này, tâm tư cũng không đặt ở đây. Sở dĩ hắn trèo lên cây là để
khiến Thẩm Lương Vi cảm động, khiến ánh mắt Thẩm Lương Vi dán chặt vào
hắn vì lo lắng cho hắn. Nếu Thẩm Lương Vi đang nhìn chỗ khác ngẩn người,
vậy hắn làm tất cả những chuyện này chẳng có ý nghĩa gì.
Tiêu Cảnh Hoài tùy ý bẻ hai ba cành hoa cầm trong tay, cúi đầu nhìn, cảm thấy
hình như hơi xấu, không xứng với bốn chữ “tỉ mỉ chọn lựa”, hắn linh cơ vừa
động, buông tay ra, người chao đảo, “Á!” một tiếng hét lên rồi ngã từ trên cây
xuống.