Đích Nữ Trùng Sinh Vả Mặt Hằng Ngày

Chương 53: Không chịu bỏ qua



Thẩm Lương Vi cười nói: “Cha mẹ chỉ có mình ta là con gái, cũng chỉ nuôi mỗi

mình ta thôi”

Hạ Hòa tự hối lỗi vì lỡ lời, vội cười nói: “Đó là tự nhiên, lão gia phu nhân đau

lòng tiểu thư biết bao nhiêu!”

Thẩm Lương Vi nhướng mày: “Chúng ta đi thôi, hai nha đầu này chắc cũng sắp

tỉnh rồi”

Chủ tớ mấy người xách hai tay nải lớn rời khỏi Phù Dung Viện, tuy cũng có

người nhìn thấy và thầm thắc mắc, nhưng không ai dám tiến lên hỏi han.

Ánh Trăng Dẫn Lối

Về đến Lăng Tiêu Viện, Thẩm Lương Vi liền sai Xuân Anh cất hết những thứ

này đi.

Hạ Mộc không nhịn được nói: “Nhị tiểu thư, Tam tiểu thư nếu biết được, e là sẽ

không chịu để yên đâu”

Thẩm Lương Vi cười nhạo: “Ta đang đợi nàng ta đến làm loạn đây”

Đương nhiên là sẽ không chịu để yên. Có kẻ da mặt dày, chiếm đồ của người

khác làm của riêng, lại còn coi đó là lẽ đương nhiên, người khác không cho

chiếm hời nữa thì đó là tội lỗi tày trời, sao có thể cam tâm tình nguyện bỏ qua?

Thẩm Lương Vi không phải đợi lâu, trong viện truyền đến tiếng ồn ào la hét và

tiếng bước chân, Thẩm Lương Vi biết ngay là Thẩm Lương Nguyệt tới.

Nàng ung dung đứng dậy, dẫn đám Xuân Anh ra khỏi phòng, đứng trên hành

lang, bình tĩnh mỉm cười.

Thẩm Lương Nguyệt xông vào nhìn thấy nàng như vậy, trong mắt bốc lửa hận

không thể xé nát mặt nàng.

“Nhị tỷ tỷ từ khi nào lại thành kẻ trộm cắp vậy? Dám vét sạch trang sức, đồ

trang trí quý giá trong phòng ta, ai cho ngươi cái gan đó? Ta nói cho ngươi

biết, biết điều thì mau trả lại cho ta, nếu không, đừng trách ta không khách

khí!”

Không khách khí?

Thẩm Lương Vi nhướng mày, ngạc nhiên nói: “Tam muội muội đang nói gì vậy?

Chị em với nhau nói gì mà trộm với cắp? Không chỉ mình ta nhớ, ai chẳng biết,

những thứ đó đều là lúc trước nói mượn Tam muội muội, giờ ta thu hồi lại là

chuyện thiên kinh địa nghĩa. Đồ cho Tam muội muội mượn từ khi nào lại thành

của Tam muội muội vậy?”

khong-chiu-bo-quahtml]

Thẩm Lương Nguyệt cứng họng.

Chuyện này nàng ta không thể phản bác. Nhưng mà, rõ ràng có nhiều món là

nàng ta tặng cho mình mà!

Nàng ta đang định mở miệng, Thẩm Lương Vi đã cười nói tiếp: “Hôm qua muội

ném trâm vàng của ta trước mặt tổ mẫu, dõng dạc nói không thèm đồ của ta,

ta đành phải thành toàn cho Tam muội muội làm một khuê nữ có cốt khí, thu

hồi hết đồ về, đỡ làm chướng mắt Tam muội muội. Hơn nữa, ta cũng không

muốn làm kẻ đưa đồ đến tận cửa để người ta ghét”

Thẩm Lương Nguyệt tức đến run người: “Ngươi, ngươi. ta đi mách mẹ và tổ

mẫu!”

Thẩm Lương Nguyệt tủi thân khóc òa lên, quay đầu chạy đi.

Thẩm Lương Vi cười nhạo, thế này đã không chịu nổi rồi? Thế này đã tủi thân

rồi? Vậy sau này còn phải chịu nhiều lắm đấy.

Nàng lập tức sai Hạ Hòa: “Đi sang Xuân Đằng Viện một chuyến, mời mẹ ta

sang đây”

Hạ Hòa chỉ mong có câu này, cười nói: “Chuyện này, lẽ ra nên mời Đại phu

nhân ra mặt từ sớm!”

Nếu không phải trước kia e ngại Nhị tiểu thư, sợ chọc Nhị tiểu thư không vui,

thì với tính tình của Đại phu nhân, đã sớm dạy dỗ cho đám người không biết

xấu hổ Nhị phòng, Tam phòng một trận rồi.

Giờ Nhị tiểu thư đã hiểu ra, vậy còn gì phải kiêng dè nữa?

Thực ra, Đại phu nhân mấy năm nay tuy cho Nhị tiểu thư không ít đồ, nhưng

những thứ tốt nhất, bà vẫn giữ lại một chút tư tâm, chỉ chờ sau này Nhị tiểu

thư xuất giá mới đưa.

Thẩm đại phu nhân vốn định hôm nay vào Dược lư làm việc, vừa nghe con gái

bảo bối tìm mình, chuyện to tát đến mấy cũng phải nhường đường, lập tức

chạy sang ngay.

Nghe Thẩm Lương Vi kể lại đầu đuôi sự việc, Thẩm đại phu nhân vỗ tay cười

ha hả: “Con gái ngoan, làm tốt lắm! Đối phó với loại người này, cứ phải tiền

trảm hậu tấu như thế”

Nếu không, muốn lấy lại đồ từ tay bọn họ, đâu có dễ dàng như vậy?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.