“Nếu không, quốc có quốc pháp gia có gia quy, cũng đừng trách ta ra tay tàn
nhẫn. Con đó, cũng đừng oán ta, ta cũng là muốn tốt cho con. Con nếu lớn lên
mà lệch lạc, sau này nhất định sẽ khổ cả đời, ta không thể trơ mắt nhìn con đi
vào con đường sai trái”
Thẩm Lương Nguyệt khóc hu hu: “Tổ mẫu, đa tạ tổ mẫu chủ trì công đạo”
Thẩm Tam phu nhân đắc ý liếc Thẩm đại phu nhân và Thẩm Lương Vi một cái,
cười lạnh nhạt.
Thẩm đại phu nhân khẽ cười: “Mẹ, lời này thiên vị quá. Đã là mượn đồ của
người ta, sao đến lúc trả lại chẳng nhớ gì cả? Quên một cái là quên hai ba
năm, tuổi còn nhỏ mà trí nhớ thế này là bệnh đấy, phải trị. Nếu không, chính là
cố ý. Hiện giờ đồ vật Vi Nhi đã tìm về được, chuyện này coi như xong, chẳng
phải tốt sao? Trả lại? Trả lại chỗ nào? Đồ vật vốn dĩ là của Vi Nhi mà”
“Tam đệ muội, các người đây là chiếm hời quen thói rồi sao?”
“Làm càn!” Thẩm lão phu nhân giận tím mặt, lạnh giọng quát lớn: “Thường ma
ma, Đại phu nhân dám cả gan ngỗ nghịch, lôi nó xuống cho ta, áp giải vào từ
đường sám hối tử tế. Một ngày không nhận sai, thì một ngày không cho nó ra
ngoài!”
“Được thôi!” Thẩm đại phu nhân cười nói: “Vừa hay, mẹ phái người đến Thái Y
Viện báo một tiếng, ngày mai con không rảnh vào cung bắt mạch bình an cho
Hoàng hậu nương nương đâu”
Ánh Trăng Dẫn Lối
Mọi người cứng họng, chân Thường ma ma vừa bước ra cũng khựng lại, do dự
nhìn về phía Thẩm lão phu nhân.
Sắc mặt Thẩm lão phu nhân khó coi cực độ.
Đúng rồi, bà ta thế mà quên mất chuyện này.
Cô con dâu này của bà ta không đơn thuần chỉ là con dâu, mà còn là bảng hiệu
vàng của Thái Y Viện, Hoàng hậu và các phi tần trong cung, những gia đình
huân quý tông thất hàng đầu trong kinh thành không ai không coi trọng y
thuật của bà.
Những gia đình huân quý bình thường một chút muốn mời bà khám bệnh còn
chưa có tư cách đâu, phải qua Thái Y Viện chấp thuận đặc phê mới được. Cốt
là để không làm tổn hao tinh lực của bà, lỡ làm lỡ việc khám bệnh cho các quý
nhân tầng lớp trên.
Bà ta hôm nay dám nhốt bà, ngày mai nhất định tin đồn sẽ lan truyền ầm ĩ,
chọc giận các quý nhân.
nguoi-choc-noi-ta-saohtml]
Chuyện này thì thôi đi, nếu vì thế mà ảnh hưởng đến quan đường của lão Nhị,
lão Tam, ảnh hưởng đến Hoằng Khải, thì lại không ổn.
Nghĩ đến đây, Thẩm lão phu nhân uất ức đến mức không có chỗ phát tiết.
Thẩm đại phu nhân bình tĩnh tự nhiên, ung dung nói: “Tam đệ muội, vừa phải
thôi. Muội ở trước mặt mẹ thêm mắm dặm muối châm ngòi, rốt cuộc là có rắp
tâm gì? Trượng phu ta, hai con trai ta đều tiền đồ vô lượng, muội chọc nổi ta
sao? Dù có ghen tị thì cũng không nên hành xử như thế”
Thẩm Tam phu nhân nghẹn họng: “Ngươi”
Trượng phu tiền đồ, con trai tiền đồ thì ghê gớm lắm sao!
Nhưng mà. hình như đúng là rất ghê gớm thật. Mình lấy gì so với bà ta đây?
Trượng phu chỉ là quan nhỏ lục phẩm Công Bộ, con trai ruột cũng chẳng có
mống nào.
Thẩm Tam phu nhân nhất thời không nhịn được bi phẫn đan xen.
Người khác có, mình không có, đã đủ ghen tị rồi; đằng này người có còn cứ
chói lòa khoe khoang trước mặt mình, tức muốn hộc máu có hay không.
Thẩm Lương Nguyệt cũng nghẹn lời. Nàng ta không phục há miệng, lại phát
hiện mình á khẩu không trả lời được.
Thẩm lão phu nhân phẫn nộ nói: “Dung thị, sao ngươi ăn nói thô tục như vậy!
Người một nhà nói gì mà khách sáo xa lạ thế!”
Thẩm đại phu nhân đáp: “Mẹ, con vốn xuất thân cửa nhỏ phố phường, không
hiểu mấy cái này, nói năng thẳng thắn chút, lời thô lý không thô, mong mẹ thứ
lỗi. Lời thật thôi mà, sao lại xa lạ được? Người một nhà, chắc cũng sẽ không
để ý vài câu nói thật đâu nhỉ?”
Thẩm lão phu nhân hừ nhẹ, kéo dài mặt, hiển nhiên vẫn rất không thích Thẩm
đại phu nhân, nhưng lại theo bản năng kiêng dè.
Trong lòng Thẩm Lương Vi vừa sùng bái, vừa đắc ý, vừa vui sướng.