Buổi chiều tà, nơi rừng núi hoang vu, tại một thị trấn hẻo lánh.
Mặt trời sắp lặn xuống đường chân trời, ánh hoàng hôn đã không còn đủ sức
bao phủ hoàn toàn thị trấn này. Những dãy nhà đổ nát ẩn mình trong bóng tối,
tiêu điều và âm u, tựa như giây tiếp theo sẽ bị bóng đêm nuốt chửng.
Phía cuối thị trấn, có một tòa nhà gạch ba tầng đứng lẻ loi.
Phó Lam Dữ đứng bên cửa sổ, nhìn trời đất bên ngoài càng lúc càng tối, một
lúc lâu sau, cô thở dài đầy nghiêm trọng: “Haizz, không biết ở đây có quản
cơm nước không nữa.”
Cô gái tóc ngắn đi cùng mở to mắt nhìn cô, vẻ mặt đầy kinh hãi: “Đã lúc nào
rồi mà cậu còn nghĩ đến chuyện ăn cơm?”
“Cơm thì luôn phải ăn chứ, nếu không ở đây nhiều ngày như vậy, bị c.h.ế.t đói
thì tính sao?” Phó Lam Dữ từ tốn trả lời, rồi liếc sang cô gái, “Cho nên câụ… à,
cậu tên gì ấy nhỉ?”
Cô gái hơi cứng người, đáp: “… Tớ tên Hiểu Tuệ.”
“Ồ, Hiểu Tuệ à.” Phó Lam Dữ gật đầu, “Cậu trước đây mới chỉ xuyên không một
lần, chưa quen cũng là chuyện bình thường. Sau này xuyên nhiều rồi, cảm giác
thèm ăn tự nhiên sẽ khá lên thôi.”
Hiểu Tuệ cười gượng: “Không, tớ không có khả năng thích nghi mạnh mẽ như
Trong lúc hai người đang nói chuyện, bên ngoài lại vang lên một trận ồn ào. Có
vẻ như một nhóm thanh niên nam nữ đang tranh luận điều gì đó, trong đó còn
xen lẫn tiếng khóc của một cô gái.
“Đây là đâu vậy? Đang yên đang lành sao tôi lại từ trường học xuyên đến đây?
Tôi rõ ràng chỉ đi lấy cơm ở nhà ăn thôi mà…”
Có người đàn ông thiếu kiên nhẫn quát: “Có thể đừng khóc nữa được không?
Mẹ kiếp, ai mà chẳng đột ngột tới đây? Không thấy đang tìm đường à!”
Lại có người khác nói: “Mẹ nó, cái nơi này âm khí nặng nề, đừng bảo là có ma
Trong phòng, Hiểu Tuệ nghe vậy cười khổ: “Đâu chỉ là có ma thôi đâu…”
Phó Lam Dữ tiện tay đóng cửa sổ lại.
“Xem ra là một đám người mới, còn mới hơn cậu.”
Lời còn chưa dứt, đám thanh niên đó đã đẩy cửa tòa nhà gạch ra.
“Lạ thật, cửa của những hộ khác gõ mãi không mở, chỗ này trái lại còn chẳng
thèm khóa.”
Cô gái đang khóc lúc nãy vừa nhìn thấy Phó Lam Dữ và Hiểu Tuệ. Cô ta do dự
một lát rồi rụt rè lên tiếng hỏi: “Xin hỏi hai người là chủ nhân ở đây sao?”
“Không phải. Chúng tôi cũng chỉ vào đây một cách tình cờ thôi.”
Nói xong, ánh mắt Phó Lam Dữ sắc bén như tia X nhanh chóng quét qua nhóm
người trước mặt.
Bốn nam hai nữ. Trong đó ba người đàn ông và cô gái vừa khóc có vẻ đi riêng
lẻ. Phía sau còn có một cặp đôi đứng cạnh nhau, ít nói, đang cảnh giác quan
sát xung quanh.
Ừm, lần này là tám người, số lượng cũng tạm ổn.
Không ngờ vừa đưa ra kết luận xong, cô đã thấy một thanh niên mặc sơ mi đen
thong thả bước vào từ ngoài cửa.
Giờ thì thành chín người.
Người đàn ông đó vừa vào phòng đã lập tức thu hút ánh nhìn của tất cả mọi
người, đặc biệt là phái nữ.
Ngay cả cô gái còn đang thút thít cũng ngừng khóc, đôi mắt đỏ hoe ngẩn ngơ
nhìn anh ta.
Phải nói rằng anh ta thật sự quá đẹp trai. Lông mày thanh tú, ánh mắt sáng,
môi hồng răng trắng, gần như có thể dùng hai chữ tinh xảo và xinh đẹp để hình
dung. Thế nhưng vẻ tinh xảo ấy không hề mang cảm giác nữ tính, mà giống
như một tác phẩm nghệ thuật được tạc từ ngọc quý, không tìm ra nổi một chút
tì vết.
Anh ta nửa cười nửa không, đuôi mắt hơi nhếch lên, trong vẻ ôn nhu lại mang
theo một luồng tà khí, quyến rũ đến mức khiến người ta khó hiểu vì sao.
Anh ta xoay người đóng cửa lại. Vừa cất lời, giọng nói đã trầm thấp, vô cùng
êm tai.
Chỉ là lời anh ta nói ra lại lập tức phá hỏng vẻ mỹ cảm đó, thậm chí còn có
chút khiến người khác muốn đánh.
“Ồ, mọi người tụ tập ở đây là để chờ mở tiệc à?”
Mọi người đều câm nín.
Anh ta lại cười, nói tiếp: “Tôi khuyên mọi người mau tìm phòng mà ở. Trời sắp
tối rồi, những thứ không sạch sẽ sắp ra ngoài đấy.”
Lời vừa dứt, không khí trong phòng lập tức trở nên căng thẳng. Một nam sinh
vừa nhuộm tóc vàng bất an hỏi: “Không sạch sẽ là thứ gì?”
Người đàn ông mặc áo đen nhướn mày, dáng vẻ phong trần, rồi đưa tay chỉ lên
tường.
Ngay lúc này, tia sáng cuối cùng của hoàng hôn cũng hoàn toàn biến mất,
màn đêm chính thức buông xuống.
Bên trong tòa nhà gạch bỗng nhiên sáng lên. Lúc này mọi người mới phát hiện
bốn phía đều đặt những ngọn đèn dầu. Chỉ là ánh sáng rất yếu, mờ ảo chập
chờn, càng khiến bầu không khí thêm phần quái dị.
Cùng lúc đó, trên bức tường trắng muốt đối diện với họ, giống như có người
dùng bút lông viết lên, một dòng chữ màu m.á.u ngoằn ngoèo từ từ hiện ra.
—— Ồn ào quá, ban đêm không được làm ầm ĩ.
Dòng chữ m.á.u đó có vẻ như vẫn còn mới, theo sự xuất hiện của từng chữ, vết
m.á.u vẫn không ngừng chảy xuống, nhuộm đỏ cả bức tường trông rất kinh
Vài người rùng mình, theo bản năng bịt chặt miệng, sợ rằng mình sẽ hét lên
thành tiếng.
“Đây… đây là cái gì vậy?”
Mọi người nhìn nhau, giọng nói run rẩy, vô thức hạ thấp âm lượng.
Phó Lam Dữ dùng khuỷu tay khẽ huých Hiểu Tuệ một cái. Thấy Hiểu Tuệ quay
sang nhìn mình, cô bình thản nói: “Nhớ kỹ chưa? Đây là quy tắc cơ bản của lần
xuyên không này.”
Hiểu Tuệ vội vàng gật đầu: “Biết rồi, tớ biết rồi.”
Cặp đôi đứng gần đó tình cờ nghe được câu nói này, sắc mặt hai người khẽ
thay đổi, liếc nhìn nhau một cái.
Không khí ngầm dâng lên những đợt sóng căng thẳng.
Người đàn ông mặc áo đen liếc nhìn bức tường, vẻ mặt thong dong, rồi xoay
người tự mình đi lên lầu.
Tại chỗ rẽ cầu thang, anh ta hơi dừng lại, dựa vào lan can cúi đầu xuống,
dường như chỉ vô tình liếc nhìn Phó Lam Dữ một cái.
Gần như cùng lúc đó, Phó Lam Dữ như cảm nhận được điều gì, cũng ngước
mắt nhìn về phía anh ta.
Ánh mắt hai người chạm nhau. Độ cong nơi khóe môi người đàn ông sâu hơn,
anh ta mỉm cười với cô, rồi nhanh chóng biến mất ở tầng hai.
“Anh ta là ai vậy?” Hiểu Tuệ cũng chú ý thấy cảnh này. “Trông không giống
người mới chút nào.”
“Chắc chắn không phải người mới.” Phó Lam Dữ nói. “Hơn nữa, cấp bậc còn rất
“Sao cậu biết? Nhỡ đâu anh ta giả vờ thì sao?”
“Tớ đã xuyên qua nhiều thế giới như vậy rồi, là giả vờ hay thật sự có bản lĩnh,
chẳng lẽ tớ không nhìn ra được sao?”
“Ồ…” Hiểu Tuệ không nhịn được liếc lên tầng hai. “Đến cả cậu cũng nói anh ta
lợi hại, vậy rốt cuộc anh ta ở cấp độ nào?”
“Có khi còn cao hơn tớ.” Phó Lam Dữ nói. “Nhưng bây giờ không phải lúc bàn
chuyện này.”
Cô nắm lấy tay Hiểu Tuệ, kéo thẳng lên lầu.
“Chọn một phòng để ở trước đã, sau đó tìm chút gì ăn.”
“… Cậu thật sự coi đây là đi du lịch hả?” Hiểu Tuệ không nhịn được than thở.
“Sao lúc nào cũng không quên chuyện ăn uống vậy?”
Không ngờ mới đi được vài bậc cầu thang, vạt áo của Phó Lam Dữ bỗng nhiên
bị người ta nắm chặt.
Cô quay đầu lại, thấy chính là cô gái lúc trước khóc không ngừng.
“Có chuyện gì sao?”
Cô gái vẫn còn đẫm nước mắt, nhỏ giọng hỏi: “Chị ơi, có phải chị rất hiểu rõ
nơi này không?”
“Cô bao nhiêu tuổi rồi?”
“… Hai mươi ba.”
“Tôi hai mươi hai, cho nên đừng gọi tôi là chị.”
Cô gái bị nghẹn lời một chút, rồi vội vàng nói: “Được, vậy… em gái này, em có
thể nói cho chị biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không? Còn những chữ trên
tường nữa…”
“Chữ trên tường, cô chỉ cần làm theo là được.” Phó Lam Dữ nói.
“Nói ngắn gọn thì cô đã xuyên không rồi. Cô cứ coi đây là một trò chơi giải đố
sinh tồn, chỉ khi phá được trò chơi thì mới có thể về nhà.”
Cô gái cứng đờ tại chỗ.
“Trong quá trình này sẽ thường xuyên gặp phải một vài sự kiện tâm linh. Cô
chuẩn bị tinh thần cho tốt, đừng quá sợ hãi.”
Nói xong, Phó Lam Dữ cũng chẳng buồn quan tâm đối phương đang hoang
mang và kinh hãi thế nào, trực tiếp kéo Hiểu Tuệ lên lầu.
Trong một thế giới có quy tắc tàn nhẫn như vậy, cô chưa từng có lòng bác ái
hay thương xót dư thừa.
Dù bốn người mới kia có chống cự thế nào, cuối cùng họ cũng buộc phải chấp
nhận sự thật rằng mình đã xuyên không.
Họ hoang mang lo lắng, lần lượt tìm phòng trong tòa nhà gạch để ở, trốn trong
phòng không dám nhúc nhích.
Vì sao lại nói là bốn người mới?
Bởi vì Phó Lam Dữ chắc chắn rằng trong chín người, ngoại trừ người đàn ông
mặc áo đen, cặp đôi kia cũng tuyệt đối không phải người mới.
Đêm đã khuya. Phó Lam Dữ tìm thấy một xửng bánh màn thầu đã hấp chín
trong bếp ở tầng một.
“Đồ ăn tệ thật.”
Hiểu Tuệ ngồi xổm bên cạnh cô, vừa xé bánh màn thầu vừa bất lực nói: “Có cái
để ăn là tốt rồi, cậu định đến đây làm chương trình khám phá ẩm thực à?”
“Không thể nói như vậy được.” Phó Lam Dữ nghiêm túc nói.
“Con người sống không thể chỉ để tồn tại, mà còn phải tìm kiếm sự thỏa mãn
và niềm vui về tinh thần. Nếu sống không có chất lượng thì khác gì đã c.h.ế.t.”
Động tác nhai của Hiểu Tuệ khựng lại một chút, sau đó giơ tay lên, miễn cưỡng
vỗ tay hai cái cho cô.
“Phó tiểu thư, đừng nhìn cậu trông ngoan ngoãn như vậy, thực ra tớ thấy cậu
rất có tố chất làm thầy cúng.”
“Vì sao?”
“Bởi vì cậu rất giỏi nói nhảm một cách nghiêm túc, mà mặt lại chẳng hề nở nổi
một nụ cười.”
Phó Lam Dữ nhét nốt nửa cái bánh màn thầu còn lại vào miệng.
“Không đến mức đó. Tớ đối xử với khách hàng luôn rất thân thiện, niềm nở, nụ
cười tiêu chuẩn lúc nào cũng có.”
Hiểu Tuệ kinh ngạc hỏi: “Tớ cũng là khách hàng của cậu mà, sao cậu chưa
từng cười với tớ?”
“Lúc trước cậu bám lấy không buông, trả giá lên xuống, đơn hàng ba mươi
triệu mà cậu trả còn mười lăm triệu, c.h.é.m mất một nửa. Tớ lấy gì để cười với
cậu? Nụ cười của tớ rẻ mạt vậy sao?”
Hiểu Tuệ xấu hổ quay đầu đi, chột dạ lẩm bẩm: “Tớ cũng thật sự không có tiền
mà. Sau này còn bao nhiêu thế giới phải xuyên nữa, tớ phải để dành một chút
chứ. Nếu không đến lúc tán gia bại sản thì ai chịu giúp tớ qua màn?”
Phó Lam Dữ liếc nhìn bạn mình một cái: “Xuyên không qua màn này là chuyện
có thể mất mạng. Hy vọng sau này cậu đừng vì tiết kiệm tiền mà làm hỏng
chuyện lớn.”
Hiểu Tuệ thở dài, đang định nói thêm gì đó, thì giây tiếp theo, từ tầng ba đột
nhiên truyền xuống một tiếng hét t.h.ả.m thiết của đàn ông.
“Cái đệt! Cái đệt!”
Hai người nhìn nhau, đồng thời đứng dậy đi lên lầu xem tình hình.
Lên đến tầng ba, họ thấy mọi người đều bị tiếng hét thu hút, tụ tập lại một chỗ.
Người hét là người đàn ông cao nhất trong nhóm người mới, thân hình cao gần
mét chín, vai rộng thịt chắc, nhưng gan dạ thì rõ ràng không ra sao. Lúc này
anh ta mềm nhũn tay chân, dựa vào tường, toàn thân run rẩy.
Cô gái lúc đầu khóc nức nở hoảng hốt hỏi: “Sao vậy? Có chuyện gì thế? Anh
nhìn thấy cái gì sao?”
“Ngoài cửa sổ… ngoài cửa sổ…” Người đàn ông run rẩy chỉ tay về phía cửa sổ ở
hành lang, mặt mũi trắng bệch không còn chút máu.
“Vừa nãy, ngoài cửa sổ có một khuôn mặt phụ nữ, mắt rất to, tóc tai xõa xuống,
còn nhe răng cười với tôi…”
Lời miêu tả của anh ta khiến người nghe lạnh sống lưng, ngay cả Hiểu Tuệ
cũng không nhịn được rùng mình một cái.
“Chẳng lẽ là nữ quỷ sống trong ngôi nhà này?”
“Mẹ nó! Đừng dọa tôi!” Người đàn ông theo bản năng nâng cao giọng. “Ngôi
nhà này có ma, vậy thì còn ở kiểu gì nữa?”
“Anh nghĩ anh đang ở đâu?” Phó Lam Dữ chậm rãi nói.
“Nếu không có ma thì kéo anh xuyên tới đây để xây dựng công trình à?”
Người đàn ông trở nên kích động, gào lên với cô: “Sao cô biết nhiều như vậy?
Có phải cô giấu chuyện gì không nói cho chúng tôi biết không? Chắc chắn cô
biết cách rời khỏi đây. Cô nói đi!”
Sợ hãi khiến con người mất đi lý trí, anh ta lao tới định túm lấy cổ áo Phó Lam
Dữ, kết quả còn chưa kịp lại gần đã bị người ta chặn lại giữa chừng.
Người chặn anh ta lại chính là người đàn ông áo đen đẹp trai lúc trước.
Anh ta dùng một tay chống lên n.g.ự.c gã đàn ông, trông có vẻ không dùng
sức, nhưng ngay lập tức đẩy gã ra xa vài mét, khiến gã loạng choạng.
Người đàn ông mặc áo đen cong mày, cười nhạt: “Mới vào đã điên cuồng vi
phạm quy tắc, loại ngu ngốc như thế này cũng khá hiếm thấy.”
“… Quy tắc gì cơ? Quy tắc tiệc tùng quái quỷ gì vậy!”
Cặp đôi vẫn luôn im lặng, không tham gia thảo luận kia, chàng trai trông có vẻ
nóng tính, lúc này cuối cùng cũng không nhịn được mà lên tiếng.
“Anh không nhìn thấy dòng chữ trên tường lúc mới đến sao? Ban đêm không
được làm ồn, anh đã vi phạm rồi.”
Mọi người lập tức câm nín.
Không chỉ là vi phạm một lần, mà là vi phạm không ít lần. Từ nãy đến giờ chỉ
có một mình gã gào thét om sòm, như thể sợ nữ quỷ bị điếc nên không nghe
thấy vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn –
https://monkeydtruyen.com/dung-cuoi-day-la-phim-kinh-di-vo-han/chuong-1-
bai-dong-dao.html.]
Cô gái hay khóc nghe xong thì tim đập loạn, chân run rẩy, thấp giọng hỏi: “Nếu
vi phạm quy tắc thì sẽ xảy ra chuyện gì?”
Cô ta nhìn về phía Phó Lam Dữ, như thể hy vọng cô có thể cho mình một câu
trả lời.
Dù sao thì diện mạo của Phó Lam Dữ trông rất vô hại, dễ khiến người khác
sinh ra ảo giác rằng cô là người dễ nói chuyện, tính tình ngoan hiền.
Nếu không phải vậy, lúc đầu Hiểu Tuệ cũng đã không dám mặt dày mặc cả với
“Xảy ra chuyện gì sao.” Phó Lam Dữ ra vẻ suy nghĩ, đưa tay vuốt cằm.
“Cũng khó nói lắm. Dù sao thì khả năng c.h.ế.t rất cao, tự cầu phúc cho mình
Cô gái lập tức quay sang nhìn người đàn ông cao lớn kia với vẻ hoảng hốt.
Khuôn mặt xinh đẹp của cô ta tái nhợt, không nói một lời liền quay người trở
về phòng.
Những người khác dường như cũng nhận ra điều gì đó, không ai còn để ý đến
gã đàn ông cao lớn kia nữa. Mọi người lần lượt rời đi, chỉ để lại một mình hắn
đứng đờ đẫn tại chỗ, toàn thân run lẩy bẩy.
Đêm càng lúc càng sâu.
Trong tòa nhà gạch này có hơn mười gian phòng. Phó Lam Dữ và Hiểu Tuệ ở
chung một gian trên tầng hai. Hai người ngủ chung một giường, vì Hiểu Tuệ
cảm thấy như vậy sẽ an toàn hơn.
“Phó tiểu thư, tuy tướng mạo của cậu trông mềm mại, nhưng khí chất lại rất
cứng cỏi. Ở bên cậu, tớ cảm thấy được bảo vệ.”
“Ồ, cảm ơn lời khen giả trân cùng cách dùng từ kỳ quặc của cậu.”
“Sao lại gọi là khen giả trân được? Tớ nói rất nghiêm túc mà.” Hiểu Tuệ nói
xong còn bổ sung thêm, “Phó tiểu thư, hay là đêm nay chúng ta thắp đèn dầu
ngủ đi? Tối như thế này đáng sợ quá.”
Không ngờ lời vừa dứt, trong phòng như có một luồng gió âm u thổi qua. Ngay
sau đó, tất cả đèn dầu trong tòa nhà gạch đều tắt phụt.
Trong tầm mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng và bóng tối.
Phó Lam Dữ im lặng một lúc, rồi lười biếng thở dài: “Cái miệng quạ đen của
cậu đúng là linh nghiệm thật.”
Hiểu Tuệ sợ đến mức trong lòng run rẩy, không nhịn được mà xích lại gần Phó
Lam Dữ thêm một chút, đưa tay ôm lấy cổ cô.
Phó Lam Dữ cạn lời: “Cậu có thể đừng ôm chặt như thế được không?”
“Xin lỗi Phó tiểu thư, cậu thông cảm chút đi. Ở nơi như thế này, ôm được một
người sống thì dù sao cũng yên tâm hơn.”
Hiểu Tuệ gối đầu lên gối của Phó Lam Dữ, cả người giống như một con gấu túi
bám chặt lấy cô. Thế nhưng còn chưa kịp yên tâm nhắm mắt, bên ngoài bỗng
nhiên vang lên tiếng cười của một người phụ nữ, nghe vô cùng đột ngột.
Tiếng cười đó âm u quái dị, tuyệt đối không phải thứ mà con người bình
thường có thể phát ra.
Hiểu Tuệ hít một hơi lạnh, suýt nữa thì hét lên. May mà Phó Lam Dữ phản ứng
rất nhanh, kịp thời bịt miệng cô ấy lại.
“Yên lặng một chút.” Phó Lam Dữ thấp giọng nhắc nhở.
“Muốn c.h.ế.t à?”
Hiểu Tuệ gật đầu lia lịa, ra hiệu mình không dám nữa.
Người phụ nữ bên ngoài vẫn tiếp tục cười. Tiếng cười vang vọng khắp tòa nhà
gạch, lơ lửng rất lâu mới tan đi.
Tiếng cười kéo dài hơn mười phút mới dần dần nhỏ lại.
Ngay khi Hiểu Tuệ vừa thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng mọi chuyện đã kết thúc,
thì lại nghe thấy một giọng nữ u oán vang lên. Lần này không còn cười nữa, mà
kèm theo tiếng khóc nức nở, chậm rãi ngâm nga một bài đồng dao.
“Mẹ ơi trông chừng bộ áo cưới đỏ của con,
Đừng để con c.h.ế.t quá sớm quá nhanh.
Đêm khuya tóc người buông lơi,
Đêm khuya người nhắm mắt rồi,
Đây là lời hẹn ước bí mật,
Thuộc về tôi, thuộc về người.
Áo cưới màu đỏ,
Thuốc độc màu trắng.
Ước chi người đàn bà người chạm vào sẽ m.á.u chảy không ngừng,
Một đêm xuân nồng không phải lỗi của tôi.
Ước chi người đàn bà người chạm vào đang thối rữa,
Một đêm xuân nồng không phải lỗi của tôi.”
Bài hát được ngâm nga ba lần. Về sau, tiếng khóc càng lúc càng nặng nề,
giọng nói cũng ngày càng sắc nhọn và bi thảm, tựa như có một người phụ nữ
đang đứng ngay trước giường, rơi nước mắt tố cáo một cách đau đớn.
Tay chân Hiểu Tuệ lạnh ngắt, run rẩy dữ dội.
“Phó tiểu thư, trong phòng mình thật sự không có ai chứ? Tớ cảm giác nữ quỷ
đó đang hát ngay bên tai tớ vậy.”
Phó Lam Dữ không trả lời. Cô nghiêng tai lắng nghe, cẩn thận phân biệt từng
câu trong bài hát.
“Hình như tớ đã từng nghe bài này rồi.”
“Kể về một thiếu nữ đã trao cả sự trong trắng cho vị hôn phu mà mình yêu
thương. Không ngờ trước đêm cưới, người đó lại ngoại tình. Cô ấy tuyệt vọng,
uống t.h.u.ố.c độc tự sát. Lúc c.h.ế.t, cô ấy mặc váy cưới. Chỉ trong một đêm,
chiếc váy cưới ấy dường như bị m.á.u nhuộm thấm, biến thành màu đỏ tươi.”
Hiểu Tuệ rùng mình: “Chỉ vì một người đàn ông mà tự sát, có đáng không?”
“Có lẽ ở thời đại của cô ấy, quan niệm vẫn còn rất cũ.” Phó Lam Dữ dừng lại
một chút, rồi nhẹ giọng dặn dò.
“Cho nên con gái nhất định phải có tư tưởng độc lập, biết yêu quý bản thân
mình. Gặp đàn ông tồi thì cứ vứt đi. Con đường phía trước còn dài, rồi sẽ gặp
được tình yêu mới. Tuyệt đối đừng làm chuyện dại dột.”
“… Một vụ lệ quỷ báo thù đáng sợ như vậy, qua miệng cậu lại thành chương
trình tâm sự đêm khuya bồi bổ tinh thần rồi.”
“Tớ cũng chỉ muốn làm dịu bớt tâm trạng căng thẳng của cậu thôi.”
“… Cảm ơn. Vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì?”
Phó Lam Dữ thản nhiên hỏi lại: “Lần xuyên không đầu tiên, cậu đã làm gì?”
“Thì có một bạn nam vô tình tìm được kiếm gỗ đào, c.h.é.m c.h.ế.t cương thi.”
“Cậu cứ nói thẳng là được người khác gánh cho còn hơn.”
Hiểu Tuệ nghẹn lời, cố gắng vớt vát thể diện: “Lần đầu chưa có kinh nghiệm,
nên lần này tớ mới muốn học hỏi thêm từ cậu.”
Phó Lam Dữ gối hai tay ra sau đầu, giọng điệu thong thả.
“Lý thuyết thì hiệu quả có hạn, kinh nghiệm phải tích lũy từ thực tế. Nhiệm vụ
của cậu luôn là tìm ra cách g.i.ế.c quỷ quái, với điều kiện tiên quyết là bản
thân vẫn phải sống.”
Nói thì đơn giản, nhưng trên thực tế, chỉ riêng điều kiện còn sống đã là chuyện
cực kỳ khó.
Ví dụ như những người không tuân thủ quy tắc, thậm chí còn không có cơ hội
nhìn thấy mặt trời ngày mai.
Sáng sớm hôm sau, Phó Lam Dữ tỉnh dậy từ giấc mơ, phát hiện Hiểu Tuệ đang
ngồi bên giường, tròn mắt nhìn mình chằm chằm.
Cô lập tức tỉnh táo hẳn, tiện tay đẩy Hiểu Tuệ ra.
“Lần sau đừng ở gần tớ như vậy. Tớ sẽ nghi ngờ cậu định ám sát tớ đấy. Lúc tớ
lỡ tay đ.á.n.h cậu thì biết tính cho ai?”
“Tớ lấy đâu ra bản lĩnh đó.” Hiểu Tuệ ủ rũ nói, trên mặt là hai quầng thâm đậm.
“Tớ chỉ là khâm phục cậu thôi. Ở cái nơi quỷ quái thế này mà chất lượng giấc
ngủ của cậu vẫn tốt như vậy.”
“Cậu không ngủ, chẳng lẽ định mở mắt thức tới sáng sao? Ngủ không đủ,
dương khí không đủ, đến lúc quỷ quái nửa đêm tìm tới, cậu sẽ c.h.ế.t nhanh
Hiểu Tuệ sợ hãi bịt tai: “Cậu đừng lúc nào cũng nói c.h.ế.t chóc được không?
Không sợ phạm húy sao?”
“Có gì mà phải kiêng dè.”
Phó Lam Dữ hờ hững, khoác áo khoác ngủ dậy, sau khi vệ sinh cá nhân đơn
giản thì đi xuống lầu.
Xem ra đúng là chỉ có mình cô có chất lượng giấc ngủ tốt nhất, vì những người
khác đều đã tập trung ở tầng một từ sớm.
Người đàn ông áo đen ngồi ngay vị trí gần lối cầu thang, thấy cô xuống lầu liền
ngước mắt nhìn sang.
Hai người nhìn nhau, anh ta mỉm cười không nói.
Phó Lam Dữ không biết tại sao anh ta cười, cũng chẳng mấy quan tâm. Cô đảo
mắt nhìn quanh, kiểm kê lại số người.
Ừm, đúng như cô dự đoán, còn lại tám người.
Gã đàn ông cao mét chín lớn tiếng làm loạn tối qua không xuất hiện.
Hiểu Tuệ có chút bất an, nói: “Thiếu một người rồi. Có ai thấy anh ta không? Là
chưa dậy, hay là…”
“Tám phần mười là c.h.ế.t rồi.”
Người lên tiếng là cô gái trong cặp đôi kia.
“Sao cô biết?” Có người hỏi. “Tối qua cô nghe thấy tiếng động gì à?”
Cô gái lạnh lùng nói: “Chúng tôi đều ở tầng ba, người đó ở ngay phòng bên
cạnh hai đứa tôi. Tối qua nữ quỷ hát, mọi người đều nghe thấy rồi chứ?”
Những người có mặt đều gật đầu. Ba người mới sắc mặt càng khó coi, rõ ràng
đêm qua ai cũng nơm nớp lo sợ.
Cô gái tiếp tục: “Ngay lúc đang hát, hai đứa tôi nghe thấy bên phòng bên cạnh
có tiếng động. Đầu tiên là tiếng mở cửa, sau đó…”
“Sau đó thì sao?” Có người vội hỏi.
“Sau đó giống như có hung khí sắc bén c.h.é.m đứt da thịt, rồi lại tháo rời
xương cốt. Kiểu tiếng cộp cộp cộp ấy, từng nhát từng nhát một, cứ như g.i.ế.c
lợn vậy.”
Những lời đó khiến người ta nổi da gà.
Người đàn ông mặc áo đen tựa vào lan can cầu thang, nghe vậy liền cười hì hì,
vỗ tay khen: “Mô tả chi tiết và chuẩn xác đấy, nghe là thấy hình ảnh ngay.”
Mọi người đều cứng họng.
Cô gái nhát gan lúc đầu run bần bật, trông như sắp khóc đến nơi, chỉ biết lặp đi
lặp lại: “Vậy phải làm sao đây? Phải làm sao đây…”
“Làm sao cái gì?” Chàng trai trong cặp đôi hung dữ đáp lại. “Khóc thì giải
quyết được chắc? Nhân lúc mọi người đều ở đây, cùng lên lầu xem thử đi.”
Bạn gái anh ta lập tức đồng ý.
Phó Lam Dữ từ trong bếp đi ra, trên tay cầm hai cái màn thầu, tiện tay đưa cho
Hiểu Tuệ một cái.
“Ngoài màn thầu ra thì vẫn chẳng có gì khác.”
“Có cái ăn là tốt rồi.” Hiểu Tuệ thở dài, nhận lấy màn thầu. “Họ vừa nói muốn
lên lầu xem thử.”
“Được, vậy thì đi xem.”
Trước khi lên lầu, mọi người đều vào bếp lấy màn thầu ăn lót dạ. Chỉ có một
nam sinh đeo kính, trông thư sinh, thế nào cũng không chịu ăn.
“Ngôi nhà này không có người, ai hấp màn thầu chứ? Tôi không ăn. Nhỡ có thứ
gì bẩn thỉu thì sao?”
Lập luận đó không sai, nhưng ở thế giới này mà cứ bám chặt lý thuyết như vậy
thì chắc chắn khó sống.
Cặp đôi kia đều lộ vẻ khinh thường. Chàng trai hừ lạnh: “Vậy thì cậu đừng ăn
nữa, xem có c.h.ế.t đói không.”
Mọi người xếp hàng đi lên tầng ba, tìm đến căn phòng của gã đàn ông cao lớn
tối qua. Cửa phòng đóng chặt, trước cửa không có bất kỳ dấu vết nào, cứ như
chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Nhưng giác quan của Phó Lam Dữ nhạy bén hơn người thường. Cô ngửi thấy
một mùi m.á.u tanh thoang thoảng.
Cô nhíu mày, tung một cước đá văng cửa.
Vừa nhìn rõ cảnh tượng trong phòng, cô gái mới hét toáng lên. Cô ta lùi lại mấy
bước, ngã bệt xuống đất, suýt chút nữa thì ngất đi.
Những người khác cũng đứng sững tại chỗ.
Rất kỳ lạ, trong phòng không có xác c.h.ế.t, nhưng rõ ràng nơi đây đã trải qua
một vụ t.h.ả.m sát, giống như hiện trường của một tên đồ tể.
Trên tường, trên giường, trên mặt bàn, thậm chí cả trên trần nhà đều đầy vết
m.á.u b.ắ.n tung tóe. Máu đặc quánh, sau khi đông lại chuyển sang màu đỏ
đen, nhìn như một bức tranh sơn dầu quái dị theo trường phái trừu tượng.
Trên sàn nhà rải rác không ít vụn thịt và mẩu xương. Có thể thấy gã đàn ông
cao lớn chắc hẳn đã bị băm nát bấy.
Hiểu Tuệ nắm chặt cánh tay Phó Lam Dữ, run rẩy chỉ vào một chỗ không xa:
“Phó tiểu thư, cái thứ tròn tròn kia là gì vậy?”
Phó Lam Dữ nhìn theo hướng tay cô ấy, thấy bên cạnh góc bàn có hai thứ màu
sắc đục ngầu, hình dáng giống như viên bi thủy tinh. Cô trầm ngâm rất lâu, rồi
nghiêm túc đưa ra đáp án.
“Là nhãn cầu.”
Hiểu Tuệ hoảng hốt quay người, chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.
Sắc mặt cặp đôi kia cũng không tốt đẹp gì, nhưng dù sao họ cũng có kinh
nghiệm nên không biểu lộ quá mức. Họ nhìn thêm một lát rồi nắm tay nhau rời
Gã đeo kính thư sinh đã chạy mất dạng từ sớm. Một nam sinh nhuộm tóc vàng
nôn ọe hai tiếng, cuối cùng vẫn cố nhịn xuống. Lúc đi, cậu ta thuận tay kéo
theo cô gái mới đang ngồi bệt dưới đất đi cùng.
Trong hành lang tầng ba, thoáng chốc chỉ còn lại Phó Lam Dữ và người đàn
ông mặc áo đen lai lịch bí ẩn kia.
Hai người im lặng đối diện nhau. Cuối cùng, người đàn ông áo đen phá vỡ bầu
không khí trước. Anh ta mỉm cười, đưa tay ra.
“Cô bé, làm quen một chút nhé. Tôi tên Kiều Vân Tranh.”
Phó Lam Dữ nhìn anh ta một cái, hơi do dự, rồi cuối cùng cũng không từ chối.
Cô bình thản đưa tay bắt lấy tay anh ta.
“Phó Lam Dữ.”
“Tên hay đấy.” Nụ cười của Kiều Vân Tranh càng sâu hơn. Anh ta bỗng tiến lên
một bước, ghé sát tai cô, nói khẽ: “Đã quen biết rồi, vậy chúng ta có nên bàn
một chút chuyện chính sự không?”
Chương trước Chương sau