Đừng Cười! Đây Là Phim Kinh Dị [Vô Hạn]

Chương 7: Thuốc Độc



Phó Lam Dữ căn bản là không hề ngủ.

Những tiếng động sột soạt của Kỳ Kỳ ở bên cạnh đều không thoát khỏi tai cô.

Chỉ là, ban đầu cô tưởng Kỳ Kỳ muốn giếc mình, kết quả mục tiêu của cô ta

lại là Hiểu Tuệ.

Hiểu Tuệ bị đánh thức, mơ màng nghiêng đầu, bỗng cảm thấy má hơi lạnh,

tiện tay sờ một cái thì phát hiện chuôi dao găm đang đặt ngay cạnh gối, kinh

hoàng thất sắc, lập tức tỉnh hẳn.

“Chuyện gì thế này? Bạn ơi?”

“Đây nè” Phó Lam Dữ thong thả đáp lời, một tay vẫn bóp chặt cổ Kỳ Kỳ, “Hiếm

khi tối nay cậu ngủ ngon thế, suýt chút nữa là bị người ta đâm cho một nhát

rồi”

Hiểu Tuệ lập tức phản ứng lại, sống lưng lạnh toát: “. Cô ta muốn giếc tớ?”

“Dù sao cô ta cũng đã giếc một người rồi, chẳng ngại gì mà không giếc

thêm người thứ hai”

“Chẳng lẽ Vương Hâm cũng là do cô ta giếc?”

Kỳ Kỳ khóc lóc thảm thiết, yếu ớt giải thích: “Phó tiểu thư cô hiểu lầm rồi, tôi

không có”

“Không có?” Phó Lam Dữ nhạt giọng, “Trước khi Vương Hâm chết, tay anh ta

còn siết chặt một hạt cúc pha lê, cô nhìn xem trên tay áo mình có phải thiếu

mất thứ gì không?”

“”

Kỳ Kỳ sững sờ. Đúng vậy, tối qua khi cô ta lẻn sau lưng ám sát Vương Hâm,

quả thực đã bị anh ta trong lúc giãy chết giật mất khuy măng sét. Cô ta mãi

sau mới phát hiện ra, nhưng lúc đó dao găm đã trở lại bàn của mình, còn thi

thể Vương Hâm trong phòng cũng biến mất. Cô ta dùng áo khoác che đi ống

tay áo, cứ ngỡ không ai phát hiện ra chi tiết nhỏ nhặt này, nào ngờ mọi chuyện

đều nằm trong tầm kiểm soát của Phó Lam Dữ.

“Cô có thể tìm thấy hung khí gây án ở đây, lại còn dám giếc người, xem ra

không phải tân binh đâu, diễn cũng hay thật đấy” Phó Lam Dữ nói, “Sao Oscar

không trao giải cho cô nhỉ?”

“”

“Tiếc là cô chọn nhầm đối tượng ra tay rồi, cũng quá đánh giá cao năng lực

của mình”

“Phó tiểu thư!” Kỳ Kỳ thấy không giấu được nữa, sợ Phó Lam Dữ sẽ làm gì

mình, vội vàng khẩn thiết lên tiếng: “Cô nghe tôi nói, chúng ta thực ra có thể

hợp tác, tôi Bạc cấp 2, chắc chắn cấp độ cao hơn người phụ nữ này, tôi cũng

có tiền, cô bỏ cô ấy đi mà dẫn tôi thắng, sau này chúng ta có thể ký hợp đồng

lâu dài!”

Hiểu Tuệ nghe vậy thì giật mình: “Bạn yêu ơi cậu đừng nghe cô ta nhé! Tuy tớ

có mặc cả đưa ít tiền hơn, nhưng hai đứa mình dù sao cũng có chút tình cảm

cách mạng rồi, cậu không được đổi phe giữa chừng đâu đấy!”

Kỳ Kỳ hùng hồn: “Phó tiểu thư, hạng phế vật hoàn toàn dựa dẫm vào việc nằm

chờ thắng như cô ta, dù có sống sót qua cửa này thì tương lai cũng chẳng

sống được lâu, việc gì phải lãng phí thời gian trên người cô ta? Cô thà chọn tôi

còn hơn, ít nhất tôi dám nghĩ dám làm, còn có vài phần giá trị với cô”

Phó Lam Dữ trầm ngâm hồi lâu, quay đầu nói với Hiểu Tuệ: “Lời cô ta cũng có

lý, cậu chỉ mong nằm chờ thắng thì chắc chắn không sống thọ được”

Hiểu Tuệ: “?”

“Nhưng chuyện đó thì liên quan gì đến tôi chứ? Tôi chỉ cần thực hiện khế ước

dắt cậu thông quan, đoạn đường tiếp theo cậu tự đi, tôi việc gì phải lo xa” Phó

Lam Dữ lại quay sang Kỳ Kỳ, giọng điệu lạnh lẽo, ý mỉa mai hiện rõ mồn một:

“Còn về việc cô nói có vài phần giá trị, nực cười, một đứa Bạc cấp 2 thì có giá

trị gì?”

“”

“Để tôi tiễn cô một đoạn nhé”

Nói xong, Phó Lam Dữ nhanh chóng vớ lấy con dao găm bên gối, xoay ngược

cán dao, giơ lên chém xuống nhanh như chớp, cả bộ động tác mượt mà như

nước chảy. Lưỡi dao sắc lẹm xuyên qua mu bàn tay, ngay lập tức găm chặt

tay Kỳ Kỳ vào tấm ván giường, máu tươi theo ống tay áo chảy lênh láng.

“Á!!”

Cơn đau dữ dội ập đến, Kỳ Kỳ không kịp đề phòng, đau đớn gào lên thảm

thiết. Nhưng ngay khi hét lên tiếng đó, cô ta như chợt nhận ra điều gì, mặt

trắng bệch, vội vàng ngậm chặt miệng. Nhưng quá muộn rồi, cô ta đã vi phạm

quy tắc không được lớn tiếng làm ồn. Phó Lam Dữ không cần tự tay kết liễu, cô

ta cũng chẳng sống nổi qua đêm nay.

“Mặc quần áo vào, đi thôi”

Dù trong phòng ánh sáng lờ mờ, Hiểu Tuệ cũng cảm nhận được Phó Lam Dữ

đang chuẩn bị xuống giường rời phòng.

“Đi? Đi đâu cơ?”

Phó Lam Dữ không ngoảnh đầu lại: “Đi thông quan”

Thông quan? Nửa đêm nửa hôm mà đã có thể thông quan rồi sao? Hiểu Tuệ

không hiểu, nhưng tin tưởng vô điều kiện vào năng lực của Phó Lam Dữ, cô ấy

lập tức ngoan ngoãn đi theo.

Sợ hãi và đau đớn khiến Kỳ Kỳ mất đi lý trí, đặc biệt là khi nghe thấy hai chữ

“thông quan”, cô ta thà tự hủy hoại mình, điên cuồng gào thét muốn kéo cả hai

người xuống nước.

“Nữ quỷ đâu rồi? Nữ quỷ mau đến đây đi! Hai người bọn họ sắp đi thông quan

rồi kìa, mau giếc bọn họ đi!”

Phó Lam Dữ đi được vài bước lại quay lại, tháo cái vỏ gối bẩn thỉu, tiện tay

nhét thẳng vào mồm cô ta.

Kỳ Kỳ: “”

Tiếng bước chân xa dần, cửa phòng được đóng lại lần nữa.

Phó Lam Dữ dẫn Hiểu Tuệ đến nhà bếp. Cái nồi sắt trong bếp vẫn còn đó, thịt

bên trong đã nguội lạnh nhưng vẫn chưa biến lại thành hình dáng tử thi ban

đầu. Cô bưng nồi sắt lên, tiện tay đặt sang một bên.

Hiểu Tuệ lo lắng hỏi: “Cậu ơi, chúng ta định làm gì đây?”

“Tìm lỗ khóa”

Quả nhiên, điểm trắng lồi lên trên bệ bếp vẫn còn đó, chỉ có chất keo bịt kín đã

biến mất, lộ ra một lỗ khóa có hình thù kỳ dị. Hiểu Tuệ trố mắt nhìn Phó Lam

Dữ lấy từ trong túi áo sát người ra một chiếc chìa khóa, vô cùng kinh ngạc.

“Cái này cậu tìm ở đâu ra thế?”

“Căn phòng có dấu tay máu đó”

Hiểu Tuệ hồi tưởng lại một chút, không khỏi rùng mình: “Cậu thực sự đã vào

đó rồi à”

Cô ấy vô cùng may mắn vì đã bám được vào “đùi lớn”, nếu không đừng nói là

tìm manh mối, chỉ riêng việc nửa đêm vào bếp thôi tớ cũng chẳng có gan.

Phó Lam Dữ dùng chìa khóa vặn mở lỗ khóa, thấy mảng dưới bệ bếp là một

khoảng trống, bên trong giống như một chiếc két sắt nhỏ, cất giấu một lọ

thuốc màu trắng.

Áo cưới màu đỏ, thuốc độc màu trắng.

Lọ thuốc này chính là loại thuốc độc được hát trong bài đồng dao, là lọ

thuốc đã đầu độc chết nữ chính trong câu chuyện nền. Phó Lam Dữ quan

sát lọ thuốc hồi lâu, rồi vung tay ném nó ra phía sau.

Hiểu Tuệ: “. Ơ?”

Kiều Vân Tranh không biết đã đứng ở cửa bếp từ lúc nào, đang giơ tay đón lấy

lọ thuốc một cách vững vàng. Anh ta khẽ cười: “Xem ra mọi chuyện đều tiến

triển thuận lợi”

“Lúc anh xuống lầu có nghe thấy động tĩnh trong phòng tôi không?”

“Cô ám chỉ điều gì?” Nụ cười của anh ta sâu hơn, “Là cái kiểu tiếng động như

xẻ từng miếng thịt, tiếng như mổ lợn đó sao?”

thuoc-dochtml]

Không còn nghi ngờ gì nữa, Kỳ Kỳ trong phòng lớn tiếng làm ồn vi phạm quy

tắc, vừa mới bị nữ quỷ xử lý rồi.

Hiểu Tuệ căng thẳng: “Vậy nữ quỷ giếc người xong, có phải sẽ xuống lầu tìm

chúng ta không?”

Giọng điệu của Kiều Vân Tranh vẫn trầm thấp dịu dàng như thường lệ: “Dĩ

nhiên, dù cô ta không xuống lầu thì chúng ta cũng phải lên lầu, nếu không làm

sao giếc chết cô ta được?”

“”

Hiểu Tuệ nấp sau lưng Phó Lam Dữ, run rẩy dữ dội hơn.

Phó Lam Dữ đột nhiên nói: “Cái gã họ Lý kia vẫn còn sống”

Cô đang nói đến Lý Thần Quang. Lý Thần Quang cả ngày hôm nay không xuất

hiện, ban đêm cũng chẳng có động tĩnh gì, nếu anh ta còn sống thì dù có

giếc nữ quỷ, trò chơi cũng không thể kết thúc.

“Vậy chúng ta giếc anh ta trước, hay giếc nữ quỷ trước?”

“Anh thấy cái nào dễ giếc hơn?”

“Thực ra cái nào cũng chẳng khó lắm”

Hai vị đại lão đang đứng đó bàn bạc kế hoạch giếc chóc rợn người, thì “lính

mới” Hiểu Tuệ nãy giờ vẫn nhìn quanh quất bỗng cứng đờ người, mãi sau mới

vươn ngón tay, thận trọng kéo kéo vạt áo Phó Lam Dữ.

Cô ấy run giọng: “Cậu ơi, Kiều tiên sinh, không cần phải đắn đo quá đâu, hai

cái đó. nhập làm một rồi”

“?”

Phó Lam Dữ nhìn theo hướng tay cô, lúc này mới hiểu ý cô là gì. Ánh trăng từ

ngoài cửa sổ u ám chiếu vào, hắt lên bóng người đang đi xuống cầu thang.

Lý Thần Quang mặc một bộ áo cưới đỏ rực, trên đầu còn cài hoa mẫu đơn, trên

mặt đánh phấn son dày cộm, cách ăn mặc y hệt người phụ nữ trong khung

ảnh. Một tay anh ta kẹp một cái đầu người đẫm máu, mái tóc dài của cái đầu

đó rũ xuống từ nách anh ta, lộ ra đôi mắt đen ngòm trống rỗng, chính là cô bạn

gái Bối Bối đã chết của anh ta.

“Đừng ai hòng sống sót, hì hì hì. đừng ai hòng sống sót”

Anh ta đánh son môi, lúc ngoác miệng cười trông chẳng khác nào cái miệng

đỏ lòm máu, từ cổ họng phát ra tiếng cười âm u khàn đặc. Cảnh tượng vừa quỷ

dị vừa có phần nực cười này, khiến ngay cả người có tài hùng biện như Phó

Lam Dữ trong phút chốc cũng chẳng tìm được từ ngữ nào phù hợp để mô tả.

Cô cạn lời một lát, bỗng nhiên thở dài: “Xấu đau xấu đớn”

Kiều Vân Tranh cười nói: “Anh hùng sở kiến lược đồng, người tài gặp nhau có

cùng ý kiến”

Nghe vậy Hiểu Tuệ hoảng loạn nhắc nhở: “Hắn đến rồi! Hắn đến rồi, hắn đến

rồi kìa!”

Lý Thần Quang ôm cái đầu người càng lúc càng tiến gần, theo khoảng cách

thu hẹp, giọng nói của anh ta cũng dần thay đổi, tông giọng vút cao, càng

nghe càng giống phụ nữ. Anh ta bắt đầu hát như một cái máy lặp lại:

“Mẹ ơi trông chừng bộ áo cưới đỏ của con, đừng để con chết quá sớm, quá

sớm”

“Mẹ ơi trông chừng bộ áo cưới đỏ của con, đừng để con chết quá sớm, quá

sớm”

Đúng là nhập làm một thật rồi.

“Lúc con người tinh thần hỗn loạn, tâm trí yếu ớt là lúc dễ bị quỷ quái thừa cơ

xâm nhập chiếm lấy cơ thể nhất, hay chúng ta thường gọi là ‘quỷ nhập tràng’

đó” Phó Lam Dữ vỗ vai Hiểu Tuệ, tâm huyết dặn dò: “Thế nên cậu phải nỗ lực

trở thành một người có ý chí kiên định và thoát ly khỏi những sở thích thấp

kém, như thế mới không trở nên giống anh ta”

Hiểu Tuệ: “?”

Cậu ơi, lúc này có vẻ không hợp để giáo dục tư tưởng lắm đâu?

Nhưng cô ấy không dám phàn nàn, cũng chẳng kịp phàn nàn, vì Lý Thần

Quang, hay nói đúng hơn là nữ quỷ, đã tiến thẳng về phía cô ấy.

Lý Thần Quang giơ tay lên, nhắm thẳng cái đầu người đẫm máu dưới nách

ném về phía Hiểu Tuệ. Cảnh tượng đó chẳng khác nào một cảnh quay chậm

đặc tả trong phim kinh dị. Mặc dù ở đây vốn dĩ là phim kinh dị bản thực tế.

“Áiii!!”

Hiểu Tuệ ngã ngồi xuống đất, còn phát ra một tiếng kêu kinh ngạc. Phó Lam

Dữ mạnh bạo quay đầu: “Kêu cái gì mà kêu?”

Không được lớn tiếng làm ồn, con người trong khoảnh khắc sợ hãi thường

chẳng nhớ nổi quy tắc.

Lý Thần Quang cười quái đản, một con dao lóc xương sắc lẹm đột nhiên xuất

hiện trong tay anh ta. Đó là công cụ dùng để trừng phạt người chơi, gã to con

và gã đeo kính trước đó, cùng Kỳ Kỳ vừa rồi đều chết dưới con dao này.

Hiểu Tuệ sợ đến ngây người: “Cậu ơi, cứu mạng!”

Nhanh như cắt, Phó Lam Dữ tung một cước đá vào ngực Lý Thần Quang, sau

đó nhân lúc đối phương loạng choạng vài bước, quả quyết vặn chặt cánh tay

đang cầm dao của hắn. Cùng lúc đó, Kiều Vân Tranh cũng áp sát lên phía

trước, tay trái siết chặt cổ Lý Thần Quang, tay phải túm lấy tóc, rồi nâng gối lên

dùng sức hích một cái.

Chỉ nghe thấy một tiếng “rắc” nhẹ của xương cốt, cái đầu của Lý Thần Quang

cứ thế bị anh ta bẻ ngược ra sau 90 độ. Phó Lam Dữ đá bay con dao lóc

xương, xoay tay lấy từ trong túi của Kiều Vân Tranh ra lọ thuốc trắng vừa tìm

được. Cô dùng ngón cái bật nắp bình, ấn thẳng lọ thuốc vào miệng Lý Thần

Quang. Kiều Vân Tranh tung một chưởng vào yết hầu Lý Thần Quang, ép anh ta

phải nuốt trọn cả lọ thuốc độc.

Hai người không hề bàn bạc trước, cứ thế phối hợp một cách tự nhiên, ăn ý

đến mức như thể đã từng hợp tác vô số lần.

Lọ thuốc độc đó giống như ngọn lửa thiêu đốt tâm can, khiến Lý Thần

Quang gào thét thảm thiết. Giọng anh ta liên tục chuyển đổi qua lại giữa

nam và nữ, tiếng nào cũng thê lương, nghe mà nổi da gà da vịt. Tất nhiên,

người nổi da gà chỉ có Hiểu Tuệ, hai người kia đều rất bình tĩnh.

Hiểu Tuệ nhận ra mình đã thoát chết trong gang tấc, không khỏi lại lùi vào

góc tường. Cô ấy không thể tin nổi hỏi: “Cái. cái này là xong rồi hả?”

“Chứ còn sao nữa?” Phó Lam Dữ nói, “Cậu chưa thấy đủ à, hay để tớ diễn lại

cho cậu xem?”

“”

Hiểu Tuệ không dám nói gì nữa. Cô ấy nghĩ, có lẽ trong mắt các đại lão, ván sơ

cấp này cũng chẳng khác gì chơi một trò chơi ngoại tuyến, hoàn toàn không

đáng nhắc tới. Làm gì có độ khó nào chứ?

Cô ấy ngoan ngoãn ngồi xổm một bên, cùng Phó Lam Dữ và Kiều Vân Tranh

nhìn Lý Thần Quang dần ngừng giãy giụa, tay chân vặn vẹo, cơ thể từng chút

một trở nên cứng đờ.

Hồi lâu sau, có một dòng máu đặc quánh từ dưới thân Lý Thần Quang từ từ

chảy ra, thấm dần vào mặt đất. Chắc là ảo giác thôi, ánh trăng ngoài cửa sổ

dường như sáng hơn đôi chút.

Bỗng nghe Phó Lam Dữ lên tiếng: “Thời gian chắc là đến rồi”

Kiều Vân Tranh cười đáp: “Ừ, trước khi thông quan, có tiện cho tôi biết địa chỉ

không?”

“. Để làm gì?”

“Sau khi trở về thế giới thực, tôi cần biết tìm cô ở đâu”

“Anh thực sự giỏi như vậy thì muốn tìm kiểu gì chẳng thấy”

Lời vừa dứt, mặt dây chuyền trên cổ Phó Lam Dữ đột ngột tỏa sáng, ngay sau

đó là tiếng động nhẹ nhàng của giọt nước rơi vào bình thủy tinh. Thông quan

thành công, phần thưởng đã được gửi đến.

Cô ngẩng đầu lên, trong tầm mắt lại xuất hiện luồng ánh sáng trắng chói lòa

vô cùng quen thuộc.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.