Nghe máy xong, ánh mắt Tôn Tình lại rơi lên người Hứa Mạt Mạt.
Cắt kết nối, cô gọi: “Nấm nhỏ, nói cho em một chuyện cực kỳ trùng hợp”
“Dạ?” Hứa Mạt Mạt ngẩng đầu nhìn cô.
Tôn Tình nói: “Chủ nhiệm Lục bảo chị điều tra thân phận em. Trước đây em
thuộc tổ tuần tra số ba đúng không?”
Hứa Mạt Mạt gật đầu.
Tôn Tình tiếp lời: “Vừa rồi bạn làm bên điều tra nói với chị một tin, trong tổ
tuần tra số ba của em xuất hiện một người có thiên phú thức tỉnh đặc biệt.
Thiên phú số 06: Dự báo tương lai. Cô ta tên Lâm Duyệt, hình như cũng ra khỏi
thành Trung Tâm cùng lúc với em. Hiện tại cô ta đang hội họp với thiếu tá
Thẩm, cùng nhau xử lý vụ việc ở Thành Sương Mù”
Lâm Duyệt…
Nghe thấy cái tên đó, Hứa Mạt Mạt bất giác đưa tay ôm lấy ngực mình.
Chỗ đó dường như vẫn còn lưu lại cảm giác bị lưỡi liềm bọ ngựa đâm xuyên
qua.
Trống rỗng, lạnh lẽo, đau đớn.
Cô nhớ lại khi đó, mình đã nghe thấy tiếng Lâm Duyệt khóc, nói rằng nếu hôm
nay cô ta không giếc Hứa Mạt Mạt, thì sau này Hứa Mạt Mạt sẽ giếc cô ta.
Khi đó, cô thật sự không hiểu vì sao Lâm Duyệt lại nói như vậy.
Còn bây giờ, cô dường như đã hiểu.
Lúc đó, Lâm Duyệt hẳn là đã thức tỉnh được năng lực dự báo tương lai.
Trong tương lai mà cô ta nhìn thấy, Hứa Mạt Mạt sẽ giếc mình.
Vì muốn tránh kết cục đó, cô ta đã ra tay trước.
Nhưng cô vẫn không hiểu, nếu đã có thể biết trước tương lai, thì tương lai đó
nhất định sẽ xảy ra sao?
Nếu tương lai là không thể thay đổi, vậy dù có giếc Hứa Mạt Mạt rồi thì kết
cục đã định sẵn vẫn sẽ xảy ra.
Còn nếu tương lai có thể thay đổi, thì tại sao lại nhất thiết phải dùng đến cách
giếc người?
Từ những ký ức còn sót lại trong đầu Hứa Mạt Mạt, cô biết hai người rõ ràng là
bạn tốt lớn lên cùng nhau từ nhỏ.
Có lẽ, con người vốn dĩ là một loài sinh vật phức tạp, nấm sẽ mãi mãi không
thể hiểu được.
*
Ngoại thành thành phố A, vùng cách ly hoang vu.
Lâm Duyệt bước xuống từ chiếc xe việt dã, liếc mắt một cái đã thấy Tạ Trăn
đang chống gậy đứng đó.
Trái tim cô đập thình thịch dữ dội.
Đây là lần đầu tiên cô tận mắt nhìn thấy một trong những cường giả cấp S
đứng top 10 toàn khu Đại Hoa trong truyền thuyết.
Hơn nữa, đây vẫn là một người đàn ông tao nhã tuấn tú như thế.
Cô cố kiềm chế sự kích động trong lòng, bước đến trước mặt Tạ Trăn:
“Trưởng quan, em là đội viên của đội tuần tra số 3, Lâm Duyệt, năng lực tiên
tri, cấp bậc E”
10.html]
Lâm Duyệt là một cô gái còn rất trẻ. Nhiều nhất cũng không quá hai mươi tuổi.
Tạ Trăn hơi cúi xuống, quan sát cô kỹ hơn.
Anh đã đạt cấp S nhiều năm, bên cạnh hiếm khi có người trẻ tuổi như vậy, nhất
là phụ nữ.
Độ tuổi này khiến anh nhớ đến cô gái tên Hứa Mạt Mạt mà anh từng gặp.
Tuy nhiên, so với cô bé đáng thương ấy, cô gái trước mặt rõ ràng là một kiểu
người hoàn toàn khác biệt.
Tạ Trăn hỏi: “Cô có thể tiên đoán được thời gian và địa điểm mà thành phố
Sương Mù xuất hiện không?”
Lâm Duyệt đáp: “Em không chắc, nhưng em có thể thử”
Năng lực của cô đôi khi cần chủ động kích hoạt, đôi khi lại tự động phát ra, cô
vẫn chưa hoàn toàn nắm rõ quy luật.
Tạ Trăn hơi nâng cằm, ra hiệu cho cô bắt đầu.
Lâm Duyệt nhắm mắt, dùng tinh thần lực để tiếp cận hình ảnh tương lai mà cô
muốn thấy.
Thiết bị cách ly được mang lên, gió bụi cuồn cuộn.
Những hạt cát lớn rơi rào rào lên người cô.
Không biết bao lâu trôi qua, có người thì thầm: “Một đứa cấp E thì làm được gì
cơ chứ?”
Tạ Trăn liếc người đó một cái, anh ta lập tức đứng nghiêm lại.
Tư Thiên Uẩn cũng không muốn để đội viên của mình bị nghi ngờ, liền giải
thích:
“Lâm Duyệt tiên đoán cực kỳ chính xác. Chúng tôi vốn dĩ sẽ giống như đội bảy
và đội mười một mà chạm trán thành phố Sương Mù. Chính nhờ Lâm Duyệt mà
bọn tôi mới tránh được”
Đội bảy và đội mười một là hai đội tuần tra đã bị Thành phố Sương Mù nuốt
chửng.
Không ai tiếp tục nghi ngờ nữa.
“Thấy được tương lai mờ mịt lấp lánh…” Trong xe, đột nhiên có một thiếu niên
bật cười khe khẽ, “Năng lực tiên đoán đúng là thú vị thật”
“Em thấy rồi!”
Vừa dứt lời, Lâm Duyệt bỗng mở mắt.
Cô đổ mồ hôi đầm đìa, suýt chút nữa thì ngã.
Tư Thiên Uẩn vội vàng đỡ lấy cô.
Lâm Duyệt thở hổn hển nói: “Thành phố A! Ở thành phố A! Nơi có một kiến trúc
hình tròn màu bạc trắng!”
Tạ Trăn sững người trong chốc lát, sau đó lập tức nhảy lên xe.
Anh lớn tiếng quát: “Quay xe! Ngay lập tức! Là Phòng thí nghiệm số 1!”