Gen Z Tại Tu Tiên Giới

Chương 1: Gen Z xuyên không



Sẵn sàng

Giới thiệu: Không phải ai xuyên không cũng là lính đặc chủng, không phải ai

cũng biết trước bản thân sẽ xuyên không mà thu thập trước kiến thức để nhất

phi trùng thiên sau khi xuyên không. Nguyễn Tâm Thạch chỉ là cái thanh niên

thế hệ Gen Z thiếu kinh nghiệm sống, thích thức đêm đọc truyện tu tiên nhưng

lại xuyên không. Đây là hành trình phàm nhân tu tiên của Gen Z tại tu tiên giới.

Truyện xin được phép bắt đầu

Chương 1 : Gen Z xuyên không

Nguyễn Tâm Thạch nhân lúc thất nghiệp, liền khăn gói lên đường về quê thăm

nhà. Trong một đêm mưa bão không nhỏ, hắn ngồi trên con xe cà tàng, khoác

áo mưa rách vật vã chạy trên quốc lộ. Bộ dạng này, hẳn cũng chẳng khác gì đa

số kẻ tha hương ở thành phố lớn.

Bỗng một vầng sáng chói lòa bất ngờ lướt qua, làm mờ cả tầm nhìn. Tiếng còi

xe inh ỏi như báo trước điều gì đó chẳng lành.

Đinh!

Ầm!

Ý thức của hắn dần mơ hồ, rồi chìm dần vào bóng tối vô tận.

“Đù ngựa nó… mở đèn pha…” – đó là ý nghĩ cuối cùng của Tâm Thạch trước khi

mọi thứ biến mất.

Không biết đã qua bao lâu.

Ý thức hắn dần hồi phục, nhưng cơn đau dữ dội lập tức xộc khắp toàn thân,

khiến trí óc mơ hồ chẳng thể nghĩ gì cho rõ ràng. Trong cơn nhức nhối, hắn

còn lẩm bẩm:

“Hự… Đau vãi… Tao mà ra viện thì chai sì- ting vô đầu thằng tài…”

Nhưng vừa dứt lời, Tâm Thạch cảm thấy có gì không đúng.

Thân thể hắn không nằm trên giường bệnh trắng tinh, cũng chẳng có mùi

thuốc sát trùng nồng nặc. Thay vào đó, hắn nằm trên một mặt phẳng cứng

rắn, sần sùi, không hề thoải mái chút nào. Cứ giống như một cái ván gỗ.

Hít một hơi, hắn cố trấn tĩnh. Chậm rãi mở mắt, cảnh tượng trước mặt khiến

hắn ngây người.

Một căn phòng nhỏ hẹp, tối tăm, mái lợp lá, vài tia sáng yếu ớt xuyên qua vách

tường bằng đất sét loang lổ. Luồng không Khí ẩm bốc lên khiến hắn rùng

mình.

Hoảng hốt, tay hắn theo bản năng mò xuống túi quần để tìm cái điện thoại.

Nhưng mà chẳng còn túi quần nào cả. Chỉ có một lớp vải thô nhẵn, xộc xệch.

“Cái gì thế này…”

Hắn vội sờ lên ngực, may thay hai tay ba chân vẫn còn đủ, vẫn còn là thân

nam nhi, xương cốt không gãy. Nhưng quần áo trên người thì mộc mạc, cũ kỹ,

nhìn giống kiểu áo quần của một nông dân nghèo thời phong kiến.

Hắn theo thói quen tiếp tục cố tìm cái điện thoại.

“Không có?”

Đáng lẽ giờ này hắn phải đang nằm trong bệnh viện mới đúng chứ? Ký ức vụ

tai nạn giao thông vẫn còn in đậm trong đầu.

“Chẳng lẽ ta bị sắp xếp vào mấy cái chương trình gì xuyên về thời cổ đại?”

“Này không hợp lý nha! Nhà ta có giàu đâu, bản thân cũng chẳng đặc biệt gì,

không giống mấy công tử nhà giàu cần biến cố để thức tỉnh”

Nguyễn Tâm Thạch cố gắng gượng người ngồi dậy khỏi tấm ván gỗ, rồi chậm

rãi quan sát xung quanh.

Căn phòng chỉ chừng hơn hai chục mét vuông, bày biện đơn sơ. Trong một góc

tường là một cái bàn thấp, vài cuốn sách vứt lộn xộn, trên tường treo một bộ

cung tên gỗ trông khá tinh xảo. Bên cạnh còn có một cái lu nước to. Ánh sáng

xuyên qua khung cửa mục nát chiếu vào mặt lu, phản chiếu hình ảnh rõ ràng.

Nguyễn Tâm Thạch liền cúi xuống nhìn. Trong thấy hình ảnh phản chiếu, hắn

không khỏi giật mình.

“Hả?”

Trong mặt nước hiện lên một gương mặt trẻ trung xa lạ mà quen thuộc – tám

phần giống hắn, nhưng gầy yếu hơn, non nớt hơn. Gương mặt ấy chỉ chừng

mười bảy, mười tám tuổi, trong khi bản thân hắn vốn đã là một thanh niên hai

mươi ba tuổi.

Cảnh tượng này khiến tâm thần hắn chấn động dữ dội.

“Vì sao lại trẻ đi?”

Trong cơn hoảng loạn, suy nghĩ trong đầu hắn không ngừng xoay vòng:

“Chính mình thật xuyên không rồi?”

“Giống y hệt mấy truyện tiên hiệp Tàu đọc trên mạng?”

Ngay lúc đó, một luồng ký ức lạ lẫm như cơn lũ tràn vào đầu.

“Tâm Thạch… cô nhi… săn bắn để sinh sống… Trần Gia thôn… Cổ Lư thành…”

Thông tin khổng lồ đổ dồn khiến hắn choáng váng, đầu ong ong như búa bổ.

Nguyễn Tâm Thạch nghiến răng, mím chặt môi, cố gắng tiêu hóa dòng ký ức

hỗn loạn.

“Nguyên thân cũng tên Tâm Thạch, là cô nhi được dân Trần Gia thôn cưu

mang, lớn lên dựa vào nghề săn bắn để kiếm sống. Đáng lẽ phải gọi đầy đủ là

Trần Tâm Thạch…”

Hắn khẽ cười khan, tự nói với mình:

“Thôi, lỡ xuyên thì cũng xuyên rồi… ta họ Nguyễn, sau này cứ gọi Nguyễn Tâm

Thạch đi. Kiệt… kiệt… kiệt…”

Lúc này Tâm Thạch chợt nghĩ đến mấy nhân vật xuyên không trong truyện

thường sẽ có cái gì đó gọi là “gói quà tân thủ”. Hắn lẩm nhẩm trong đầu:

“Hệ thống? Hệ thống khóa lại? Hệ thống đánh dấu? Hệ thống đa tử đa

phúc?”

Nhưng dù hắn gọi thế nào, xung quanh vẫn chỉ là sự im lặng, không một âm

thanh nào đáp lại.

“Biết ông Sao không? Sao người khác xuyên không thì được bàn tay vàng, cào

thẻ úp lực chiến, còn ta thì phải cày chay?” – Tâm Thạch thầm mắng. Rồi hắn

lại tự an ủi:

“Không có hệ thống cũng tốt, ít ra bản thân không bị cái gì ràng buộc”

Hắn hít sâu một hơi, cố gắng bình ổn tâm thần. Dẫu vậy, trong lòng vẫn dâng

lên một tia hưng phấn xen lẫn lo lắng mơ hồ về thế giới lạ lẫm này. Hơi thở dồn

dập, tim đập nhanh, thậm chí chân còn hơi run khiến hắn khó lòng trấn tĩnh

ngay được.

Mãi một lúc lâu sau, tâm tình mới dần ổn định. Ý nghĩ trong đầu cũng bắt đầu

lan man:

khonghtml]

“Thế giới này cũng có ngày đêm, bốn mùa, một năm mười hai tháng, mỗi tháng

ba mươi ngày tròn. Nếu dựa theo kiến thức kiếp trước thì hành tinh này hẳn có

kích thước tương tự Trái Đất, nằm trong vùng sống được như hệ Mặt Trời. Có

khi ta không phải xuyên không, mà là trở về quá khứ cũng nên”

Hắn khẽ cười khổ :

“Ài, nghĩ mấy chuyện này làm gì cho mệt”

Tâm Thạch thu liễm tâm thần, tránh để đầu óc tiếp tục mê man. Hắn đảo mắt

nhìn quanh căn nhà đất tìm thứ gì đó ăn để lót bụng.

“Có thực mới vực được đạo nha…” – Hắn lẩm bẩm.

Lục lọi một hồi, cuối cùng cũng tìm được mấy củ khoai. Vấn đề là cái “khí tức”

tỏa ra từ chúng quả thực khó ngửi, bề ngoài thì gồ ghề, bám đầy bụi đất. Tâm

Thạch khẽ cau mày, Gen Z nào ăn nổi thứ này.

Nghĩ cũng phải thôi. Xuyên không đâu phải ai cũng là lính đặc chủng, sẵn

sàng đốn cây nhóm lửaLại càng chẳng có ai rảnh đến mức ngồi học kiến thức

sinh tồn chỉ để phòng ngày nào đó mình xuyên không.

Gen Z – thế hệ lớn lên cùng wifi, thức ăn nhanh và trà sữa. Giỏi thì giỏi thật, IT,

khoa học, startup, cái gì cũng nhạy bén. Nhưng đến chuyện đào củ khoai rửa

sạch đất mà ăn chẳng khác nào cực hình. Có trách cũng chẳng trách được.

Môi trường sống quá tiện nghi, xã hội càng phát triển thì càng làm con người ít

phải bươn chải theo bản năng sinh tồn.

Ký ức của nguyên thân mách bảo Tâm Thạch rằng loại củ này ăn được, thậm

chí còn nhớ cả cách nấu nướng. Nhưng hắn, một thanh niên vốn quen ăn ngon

mặc đẹp, bữa cơm chỉ cần quẹt thẻ là có người bưng lên, ăn xong còn có người

dọn. Làm sao dễ dàng thích nghi được kiểu sống “ăn lông ở lỗ” thế này?

Hắn nhìn mấy củ khoai, vừa chán chường vừa bất lực, đầu óc lại nhanh chóng

rẽ sang hướng khác:

“Hay ta tận dụng ký ức kiếp trước mà kinh doanh ? Hoặc hóa thân thành hoa

hoa công tử, tay cầm quạt xếp, miệng ngâm thơ “Thúy Kiều là chị, em là Thúy

Vân”, lăn lộn ở chốn thi từ kiếm cơm…”

Nếu có người hỏi hắn có áy náy vì “đạo thơ” không, Tâm Thạch sẽ chỉ cười

nhạt:

“Con người nha, sống trước đã, lương tâm đủ lớn thì mới có vốn mà áy náy, mà

thời điểm này thì ai cho ta lương tâm?”

Nghĩ tới thi từ, ánh mắt Tâm Thạch vô thức dừng lại trên mấy cuốn sách lăn

lóc trên chiếc bàn thấp. Một cơn ớn lạnh chạy dọc qua sống lưng, vì sao hắn

lại xuyên không, nguyên thân hẳn vì cái gì mà qua đời?

Thì ra nguyên thân vì ham rẻ mà mua mấy bản “bí tịch võ học” không rõ nguồn

gốc, kết quả luyện thành thì chẳng thấy chỉ thấy Tâm Thạch họ Nguyễn rồi.

Tâm Thạch trầm ngâm hồi lâu. Muốn thoát cảnh này, sớm muộn gì cũng phải

vào Cổ Lư thành. Nơi đó vốn được coi là phồn hoa nhất huyện Nghĩa Hoài,

cách Trần Gia Thôn chừng hai mươi dặm – khoảng mười cây số. Nhưng ở thế

giới này, đó đã là một quãng đường không ngắn. Một canh giờ cuốc bộ,chưa kể

trên đường còn có khả năng gặp phải thổ phỉ cướp giếcNguyên thân trước

kia cũng đôi lần vào thành, nhưng đều nhờ dịp săn được mồi lớn, lại đi cùng

người trong thôn, mang theo vũ khí phòng thân mới bình an vô sự. Nơi đây

cũng có pháp luật nhưng Diêm Vương dễ đoán, tiểu quỷ khó lường nên cũng

không đủ ước thúc những kẻ nằm ngoài vòng pháp luật như bọn thổ phỉ.

Tâm Thạch lắc đầu, thu hồi suy nghĩ xa xôi. Hiện tại, cách kiếm sống không

cần vốn nhất với hắn vẫn là nghề săn. Hắn nhìn sang cây cung gỗ treo trên

vách cùng bó tên, bèn gỡ xuống thử. Dù thân thể không cường tráng, nhưng ký

ức cơ bắp của nguyên thân vẫn còn. Kéo cung, ướm thử, động tác vẫn khá linh

hoạt. Cơn đau nhức toàn thân từ lúc tỉnh dậy giờ cũng đã vơi đi.

Hắn kéo cung đến cực hạn, nhắm một mắt ngắm thử. Bất giác phát hiện thị

lực của thân thể mới vượt xa hắn ở kiếp trước. Gen Z ấy mà, thức khuya, cày

game, dán mắt vào TikTok, làm gì có thị lực khỏe được? Nhận ra sự khác biệt

ấy, trong lòng hắn không khỏi thấy thích thú. Có lẽ cũng từ nãy giờ quá nhiều

tạp niệm quấy rầy nên đến tận lúc này hắn mới kịp để ý .

Hắn cố gắng kìm nén cảm xúc muốn hét lên, trong lòng thầm tính:

“Có lẽ phải tìm cơ hội kết đội vào rừng săn bắn mới được”

Đúng lúc này, từ ngoài vọng vào tiếng gọi non nớt:

“Thạch tiểu ca, Thạch tiểu ca, có đi vào rừng không a?”

Bên ngoài là hai thiếu niên chừng mười lăm, mười sáu tuổi, thân thể gầy yếu,

gương mặt non nớt hơn so với lứa tuổi bởi thiếu dinh dưỡng.

Tim Tâm Thạch bất giác đập loạn nhịp. Hắn rõ ràng biết những lời kia không

phải tiếng Việt của kiếp trước, vậy mà hắn vẫn hiểu, thậm chí còn có cảm giác

muốn đáp lại, như thể thói quen và ký ức của nguyên thân đã dung hòa vào

thể xác. Cảm giác ấy khiến hắn không khỏi hoang mang.

“Thạch tiểu ca, nhanh lên đi a! Dần cửu cửu đang chờ ở đầu thôn nha!”

Nghe vậy, hắn mới trấn tĩnh lại, lục tìm trí nhớ của nguyên thân. Thì ra ngoài

kia là cu Tí và cu Sửu, vì dáng người chưa phát triển như Tâm Thạch nên

nguyên thân vẫn hay gọi “cu” với 2 người họ. Người trong thôn đa phần họ

Trần, tên gọi thường đặt theo mười hai con giáp, sinh năm nào gọi tên đó. Còn

“Dần Cửu” chính là lão thợ săn có tiếng nhất thôn. Nguyên thân cũng chẳng có

họ hàng gì, chỉ là cô nhi được nhặt về. Ngày ấy bị phát hiện nằm trong hốc đá,

tiên sinh dạy chữ liền thuận miệng đặt tên là Tâm Thạch.

Tâm trí hắn thoáng nảy một tia đùa cợt:

“12 con giáp ở đây lại dùng [Tí, Sửu, Dần, Mão…] chứ không phải [Thử, Ngưu,

Hổ…] như trong truyện Trung Quốc à? Vậy lão Dần kia chắc là Trần Dần…

Không biết có làm qua chức nghiệp pháp sư hay không?“

Ý nghĩ tếu táo khiến hắn bật cười khẽ, nhưng nỗi hoang mang về ngôn ngữ và

xuất thân vẫn còn vương vất trong đầu.

“Liệu có khi nào mình không phải xuyên không, mà là trùng sinh về một giai

đoạn phong kiến Đại Việt?”

Hắn tự vỗ vỗ mặt, ép mình tỉnh táo. Dù sao thì cũng vừa khéo, hắn vốn đang

muốn ra ngoài săn thử. Vội khoác cung gỗ và bó tên lên lưng, hắn dịch tấm

ván chắn cửa rồi bước nhanh ra ngoài, nhập bọn với cu Tí và cu Sửu. Tâm

Thạch không nói nhiều, chỉ vỗ vai hai thiếu niên, khẽ gật đầu rồi nói:

“Đi thôi”

Hắn cảm thấy ngôn ngữ nơi này tuy nghe hiểu được, nhưng nói ra thì vấp váp,

chẳng tự nhiên chút nào. Thế nên Tâm Thạch đành cố gắng kiệm lời, sợ để lộ

sơ hở. Đến giờ phút này hắn mới thực sự ngẫm lại vì một chuỗi tâm tình lẫn

lộn đè nặng trong lòng, mà tất cả lại xảy ra quá đột ngột, không cho hắn kịp

sắp xếp suy nghĩ.

Trên đường đi, hai thiếu niên ríu rít trò chuyện không ngớt, giọng nói còn mang

sự trong sáng của tuổi mới lớn.

“Tuổi trẻ thật tốt a… Không như mình, Gen Z đã phải xuyên không rồi” – Tâm

Thạch thở dài trong lòng, có chút chua xót tự giễu.

Hắn tranh thủ quan sát cảnh vật xung quanh để thu thập tin tức. Con đường

mòn đất nâu dẫn ra đầu thôn, vài người dân lam lũ với gương mặt còn vương

khí sắc sau vụ mùa, trẻ con nô đùa cười nói, nhân hỏa khí một mảnh an bình.

Vừa đi, thỉnh thoảng lại có người gật đầu chào hắn.

Đến đầu thôn, đã thấy mấy thanh thiếu niên trai tráng tụ tập, người vác rựa, kẻ

mang cung, ánh mắt sáng rỡ tràn đầy sức sống. Giữa bọn họ là một lão đầu

tuổi ngoài năm mươi, thân hình có hơi gầy gò, làn da ngăm rám nắng, nhưng

trên người lại toát ra khí chất dày dặn, phong phú kinh nghiệm sống. Đó chính

là Trần Dần, lão thợ săn nổi tiếng của thôn.

“Thạch tử tới rồi a!” – Lão cười chất phác, chống nạnh, giọng nói trầm ổn mà

thân thiết.

“Dần cửu” – Tâm Thạch chắp tay cúi đầu đáp lễ, bày tỏ sự kính trọng với bậc

trưởng bối.

Lão thợ săn gật gù hài lòng, thấy đám thanh niên đã tụ đủ, liền vung tay dẫn

đầu theo lối mòn phía nam, tiến về Thanh Trúc Sơn – ngọn núi dưới chân mọc

đầy những bụi trúc xanh, nên người trong vùng quen miệng gọi như vậy.

Đoàn người vừa đi vừa chuyện trò rôm rả, tiếng cười xen lẫn tiếng bước chân

tạo nên không khí hài hòa, phấn khởi. Thế nhưng giữa đám ồn ào ấy lại có một

kẻ câm lặng… Không ai khác ngoài Tâm Thạch.

Cũng chẳng trách được, từ lúc phát hiện bản thân có lẽ đã không còn thuộc về

thế giới ban đầu, tâm linh hắn luôn trong trạng thái bị trùng kích mạnh mẽ. Ai

dám chắc nơi này có tồn tại những chuyện như “đoạt xá” trong truyền thuyết?

Nếu bị người khác phát hiện thân xác này đã đổi chủ, e rằng kết cục của hắn

chỉ có hai loại: hoặc là bị thiêu sống như tà vật, hoặc bị trói gô lại để cho mấy

đạo hữu hảo hảo nghiên cứu một phen.

Đang lúc Tâm Thạch muốn duy trì vai diễn “người câm” thì vai phải bất ngờ bị

người huých một cái.

“Thạch ca, hôm nay không khỏe sao? Hay như mấy thẩm trong thôn nói, là tới

tuổi muốn cưới bà nương nên đổi tính a?” – Cu Tí tròn mắt cười hề hề, giọng

trêu chọc.

Trong lòng Tâm Thạch giật thót, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh, chỉ

nhếch miệng cười đáp:

“Có chút không khỏe thôi. Ta còn chơi chưa đủ, lấy vợ thì vội gì chứ? Không

vội, không vội”

Đám thiếu niên nghe thế lập tức xôn xao, đề tài nhanh chóng lái sang chuyện

“bà nương”. Người thì hăng hái kể mình để ý cô nương trong thôn, người lại mơ

mộng tiểu thư đài các trong thành. Tiếng cười nói ồn ào, huyết khí thanh xuân

sôi trào. Trong cái náo nhiệt ấy, chỉ có Trần Dần là vẫn giữ trầm mặc. Dần cửu

đã có bà nương, hơn nữa còn nổi danh trong thôn vì tình nghĩa vợ chồng thắm

thiết, chẳng màng nhập bọn với đám trẻ. Còn Tâm Thạch lại nhớ về mấy mối

tình thời cấp ba.

“Đùa gì vậy? Biết yêu đương mệt như thế nào không, biết phải nhắn tin tán

tỉnh, mua trà sữa, đoán hôm nay nàng muốn ăn gì rất mệt không?” – Tâm thạch

nghĩ nghĩ, trong lòng thầm thề đời này không yêu đương.

P/S: Anh chị em đọc truyện cứ thẳng thắng nhận xét cho ta cái góp ý. Ta sẽ cố

gắng cải thiện chất lượng truyện để nâng cao trải nghiệm của độc giả nè.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.