Gen Z Tại Tu Tiên Giới

Chương 23: Giấu vũ khí



Sẵn sàng

Chương 23: Giấu vũ khí

Ba người Tâm Thạch được dẫn đi sâu vào trong khu sinh hoạt và làm việc của

tạp dịch và hậu cần. Khu này cũng đã có người làm của Trác Gia từ trước. Việc

vài người mới được Vương đội trưởng đích thân dẫn tiến cũng làm một số

người chú ý. Theo thường lệ thì người mới sẽ được quản sự sắp xếp, thậm chí

cũng chỉ vứt cho mấy câu rồi mặc kệ. Nhưng là hạ nhân và tạp dịch vốn không

có tiếng nói cho lắm. Nghi hoặc thì nghi hoặc chứ không dám lên tiếng bàn

tán, chỉ nhìn nhìn đám người Tâm Thạch rồi tiếp tục làm việc thôi.

Tuy trong lòng khó chịu, nhưng Vương đội trưởng vốn là người trọng quy củ,

chẳng muốn mang tiếng giận cá chém thớt nên vẫn nghiêm túc giới thiệu

từng nơi và thời gian biểu làm việc cho Tâm Thạch biết. Đi qua một khu

chuồng ngựa, mùi phân gia súc làm Tâm Thạch có chút nhíu mày. Đơn giản là

khó ngửi lắm, hoặc ít nhất đối với người chưa lao động khổ sai như hắn thì mùi

này hít lần đầu là không thể nào quên.

Tâm Thạch vừa đi vừa lén liếc nhìn quan sát cảnh tượng xung quanh. Đám tạp

dịch hối hả khuân vác hàng chất lên xe kéo. Có người thì cặm cụi dọn phân

trong chuồng ngựa, cho ngựa ăn… Thần sắc bọn họ gấp gáp như sắp có việc gì

quan trọng.

“Này là nơi tạp dịch các ngươi làm việc. Mỗi sáng chạy 3 vòng thao trường,

đứng tấn một canh giờ, sau đó là giờ cơm trưa. Chiều làm việc, từ dọn phân

ngựa đến khuân hàng thương đội…” – Vừa đi Vương đội trưởng vừa lải nhải về

lịch trình hằng ngày của tạp dịch.

Nói chung cũng không khác hậu cần là mấy, đương nhiên là không có ai vừa

vào là được làm hộ vệ ngay. Đến chạy bàn còn phải học việc, học cách ăn nói

với khách nhân huống gì là việc này.

“Ngươi cũng nên yên tâm. Trác gia không phụ người có chí tiến thủ. Võ công

Trác gia truyền thụ là võ công chính quy. Bồi dưỡng quân nhân tướng sĩ.

Không xuất hiện tình trạng tẩu hỏa nhập ma bao giờ…” – Vương Đội trưởng nói

thêm nhằm trấn an Tâm Thạch.

Tâm Thạch càng nghe càng thấy đắng chát. Hắn hiểu chuyện sẽ không đơn

giản. Nhưng đến mức đi dọn phân ngựa thì hắn chưa nghĩ đến bao giờ. Đường

đường xuyên việt giả, xuyên qua không phải chạy trốn thì là đang trên đường

chạy trốn. Thoát thân rồi lại đi dọn phân ngựa, hắn cảm thấy bản thân có hơi

làm xấu mặt xuyên việt giả một chút. Oán thầm là vậy, hắn không có nói ra lời.

Đơn giản là bản thân được đặc cách, với cả nhân gia cũng không nói là không

có cơ hội “thăng chức”.

Không phải dạng thăng từ thằng dọn phân lên quản lý phân. Mà là Tâm Thạch

còn trẻ, còn có thể tiếp tục luyện võ để trở thành hộ vệ. Đa số hậu cần là người

có tuổi, căn cốt đã định hình, không thể cải thiện, có luyện cũng chỉ lãng phí

thời gian cùng tài lực.

Nói về luyện võ thì lựa chọn vào Trác gia lại sáng suốt. Võ công giang hồ kỳ kỳ

quái quái luyện nhầm lại tẩu hỏa nhập ma như trong quyển thư tịch hắn mua

ghi lại. So với này thì gia nhập Trác gia lại ổn thỏa hơn nhiều.

Được Vương đội trưởng thông não, Tâm Thạch cảm thấy lựa chọn của bản

thân cũng không đến nỗi nào.

Đi đến một dãy nhà gỗ cuối cùng, Vương đội trưởng dừng lại. Hắn quay người

nhìn về Tâm Thạch rồi nói:

“Này là nơi ngươi ở lại, hai hôm sau sẽ có bố cáo. Đến lúc đó có người được

phân về cùng phòng với ngươi”

Tâm Thạch nghe vậy liền hiểu. Dãy nhà này giống như là khu ký túc xá của

đám sinh viên như hắn ở kiếp trước, chỉ khác là khu này là để cho hạ nhân ở

mà thôi. Tâm Thạch quan sát xung quanh thì tại một góc có cả khu nhà xí,

phòng tắm, này là hàng “công cộng”. Điều này khiến Tâm Thạch có chút khó

chịu.

Tắm chung thì còn chấp nhận được nhưng dùng nhà xí chung với người khác

khiến Tâm Thạch có chút ớn lạnh. Đơn giản là khu sinh hoạt này có đâu đó

mấy trăm tên tạp dịch. Nếu dùng chung thì điều kiện vệ sinh nó phải tệ đến

mức nào.

Không để ý đến thần sắc của Tâm Thạch. Vương đội trưởng nói xong phần

Tâm Thạch thì hắn lại nhìn về phía Lý phu tử rồi nở nụ cười, nói với giọng cung

kính:

“Còn Lý tiên sinh… Dạy chữ ở Tây viện, con nhóc này cùng ở với tiên sinh thêm

một hai năm nữa đi. Đỡ vướng chân người khác”

Nói tới đoạn cái Tuyết thì người này trề môi, có chút ghét bỏ. Cũng đúng là cái

Tuyết còn hơi nhỏ con một chút, giặt đồ hay lau dọn phòng ốc có khi còn làm

không được, cho nàng ở cùng để Lý Phu Tử chăm nom cũng tốt. Chỉ là tiền

nong Lý Phu Tử phải chịu, trừ vào lương bổng dạy chữ của ông.

Cái Tuyết sau khi biết gia đình ba người không ở cùng nhau như tưởng tượng

thì gương mặt trầm trồ vì ngạc nhiên về nơi ở mới cũng dần sụ xuống lộ rõ vẻ

thất vọng.

Tâm Thạch tiến tới cái Tuyết rồi vuốt tóc nàng an ủi:

“Ài, theo gia gia ngoan ngoãn học chữ. Ca rảnh vẫn sẽ đi kể truyện cổ tích cho

Tuyết Nhi nghe”

Cái Tuyết nghe vậy thì nhìn lại Tâm Thạch với đôi mắt tròn xoe. Mấp máy đôi

môi nhỏ nhắn, nàng hỏi lại:

“Thật không Thạch ca?”

Không trách nàng lại cảm thấy bất an, đơn giản là Tâm Thạch lần trước vừa đi

là mất tích mấy ngày liền. Phải đến hôm nay Tâm Thạch mới trở về, nghe đến

Tâm Thạch ở riêng lại có chút cảm giác không an toàn là chuyện bình thường.

Tâm Thạch thấy vậy thì thở dài trong lòng một cái. Tay hắn vương ra, đưa nàng

cái ngón út rồi nói:

“Ca hứa, móc méo này. Ai thất hứa làm con chóa!”

Tâm Thạch cũng không nghĩ mấy hành động tưởng chừng như bình thường đối

với hắn ở Trái Đất lại có phần lạ lẫm với người nơi đây. Đơn giản là hắn không

có gì để khiến cái Tuyết an tâm hơn, trẻ con ở thời của hắn lại tin trò móc méo

này lắm. Cứ thế mà làm thôi.

Thấy Tâm Thạch giơ ra ngón út thì cái Tuyết có hơi ngơ ngác một chút. Tâm

Thạch thấy thế thì mặt hắn lập tức đen lại. Không để hắn khó xử quá lâu, cái

Tuyết nhanh chóng bắt nhịp đưa ngón út ra móc méo với hắn. Thấy cái Tuyết

cơ linh như vậy, Tâm Thạch thở phào nhẹ nhõm. Lại vuốt tóc nàng một cái rồi

đẩy nàng về phía gia gia. Hắn sau đó nói với Lý Phu Tử với giọng điệu dặn dò:

“Gia gia có gì qua khu này rồi tìm ta…”

Dù mang danh nghĩa là gia nhập thương đội nhưng Tâm Thạch mới thực sự là

người của thương đội. Còn Lý Phu Tử với cái Tuyết giống như phụ thuộc về

Trác gia nhiều hơn. Vì vậy mà việc gặp nhau giữa hai bên cũng có chút khó

khăn một chút.

Trời cũng đã dần ngã tối. Vương đội trưởng dẫn Lý Phu Tử với cái Tuyết rời đi,

để Tâm Thạch ở lại ngẩn ngơ một lúc lâu ở gian phòng vừa nhậnTâm Thạch

có hơi lo lắng cho Lý Phu Tử một chút. Nhưng nhớ đến thần sắc cung kính của

Vương đội trưởng thì thân phận tiên sinh dạy chữ hẳn không thấp. Nghĩ vậy,

Tâm Thạch cũng đỡ lo lắng hơn nhiều.

Thở ra một hơi, Tâm Thạch vác bao vải đi vào làm quen với phòng ở.

Đẩy cửa ra, Nhìn vào cảnh tượng trong phòng, hắn thấy cũng không khác là

bao so với nhà dựng tạm của hắn ở Trần Gia Thôn, nhưng sạch sẽ và gọn gàng

hơn nhiều.

Trên đất cũng có chiếu trúc, đầu chiếu có bốn cái giỏ trúc trải đều. Nhìn vào

bố trí này, Tâm Thạch đoán gian phòng này sẽ thêm ba người khác được phân

vào cùng hắn. Giỏ trúc được dùng để chứa vật tư của mỗi người. Để xuống bao

vải, hắn tiến lại gần giỏ trúc nhìn nhìn. Hắn thấy bên trong vỏ trúc là một

thường phục. Tâm Thạch thấy vậy thì đoán được này là đồng phục cho tạp

dịch.

Nhìn lại bao vải, Tâm Thạch biết việc bản thân thông qua quá trình kiểm tra

thân phận và vật tư là thủ bút của Trác tiểu thư. Nhưng hắn lại có linh cảm

rằng thậm chí nàng biết được thứ hắn đang muốn giấu diếm. Điều này khiến

hắn có cảm giác lạnh sống lưng một chút.

Tâm Thạch nghi ngờ người của thế giới này có cách gì đó để theo dõi người

khác từ khoảng cách xa như trong truyện tiên hiệp. Nhưng đọc thư tịch thì hắn

chưa từng thấy chi tiết nào nhắc qua. Lắc lắc đầu, Tâm Thạch gạt bỏ suy nghĩ

này.

Nhìn qua nhìn lại, Tâm Thạch hơi nhíu mày. Chuyện có vẻ không nằm trong sự

tính toán của hắn. Vốn hắn nghĩ trong phòng sẽ có tủ để chứa đồ nhưng mỗi

người chỉ được cấp cho một cái vỏ trúc. Việc này khiến mớ đồ hắn mang theo

lại không có chỗ giấu. Dù bao vải đã được Lý Phu Tử giúp đỡ gói lại trong rất

gọn gàng. Nhưng nếu chia phòng cùng với người khác thì gói đồ to như vậy

cũng dễ khiến người khác chú ý.

Đồ đạc thì hắn giữ chủ yếu gồm vũ khí, lộ dẫn với mấy quan tiền còn dư. Tâm

Thạch có chút hối hận vì mấy hôm có lỡ ăn chơi hơi quá đà. Nhưng sắp tới

được bao ăn bao ở nên hắn cũng không tiếc nuối quá lâu. Cũng may là lúc tiễn

Lý Phu Tử đi thì Tâm Thạch có lấy quyển đạo thư ra đưa lại cho ông giữ, Vương

đội trưởng dù có nghi vấn nhưng một lão tiên sinh giữ mấy cuốn sách thì cũng

không có nghi ngờ gì.

Chuyện khó bây giờ là Tâm Thạch không biết phải giấu vũ khí ở chỗ nào cho

an toàn. Bước tới phía cái chiếu ở ngoài cùng, Tâm Thạch cong ngón tay gõ gõ

xuống sàn nhà ướm thử.

Cộc! Cộc!

Tiếng kêu có chút trầm, điều này chứng tỏ rằng dưới sàn là mặt đất kín. Không

có khoảng trống. Đầu hắn bắt đầu nhảy số, Tâm Thạch ngó ra ngoài cửa sổ

một chút. Lấy ra thanh đoản đao hắn giấu trên người. Cầm chắc cán đao, hắn

dồn lực lên cánh tay cầm đao rồi đâm xuống sàn gỗ.

Cốc!

Đoản đao chỉ đâm sâu vào sàn gỗ khoảng một tấc nhưng tiếng động vang

vọng khắp phòng. Nghe thấy tiếng vang do bản thân tạo ra thì Tâm Thạch có

hơi căng thẳng. Hắn lo lắng tiếng ồn sẽ khiến người ở phòng khác nghi ngờ,

đành treo thanh đao lại bên hông.

Đang lúc hắn không biết phải làm gì thì từ bên ngoài, có tiếng người gõ mõ

thông báo. Sau đó là tiếng bước chân dồn dập của đoàn người. Đa phần là

nhóm tạp dịch ở cùng khu của hắn. Tâm Thạch nhìn từ cửa sổ ra ngoài thì thấy

cảnh tượng này, hắn hiểu vì sao đám người ban nãy lại có thần sắc gấp gáp.

Hóa ra là bọn hắn muốn xong việc để chuẩn bị đến giờ ăn.

Giờ dậu cũng là giờ ăn cơm tối của tạp dịch và hạ nhân, nhưng do Tâm Thạch

mới đến ngày đầu nên cũng chưa được nhập bọn cùng ăn ngay, cái này đã

được Vương đội trưởng nhắc đến từ khi nãy. Đạo lý này Tâm Thạch tự hiểu,

phải có làm thì mới có ăn mà thôi.

Có mấy tên tạp dịch đi qua lại cũng nhìn qua khu nhà của Tâm Thạch. Tâm

Thạch biết là do bản thân được Vương đội trưởng dẫn vào nên đã khiến đám

người chú ý. Không để việc bản thân lén lút quan sát bị phát hiện, Tâm Thạch

thu hồi tầm mắt rồi nấp sau cánh cửa. Đợi tiếng bước chân dần thưa, Tâm

Thạch biết là đám người đã di chuyển đến nhà ăn gần hết.

Tâm Thạch nhìn ra cửa sổ lần nữa, sau khi chắc chắn rằng không có ai ở gần

thì hắn trở lại việc chính. Nhân lúc đám người rời đi, Tâm Thạch lại lấy thanh

đoản đao ra, lần này hắn cẩn thận hơn rất nhiều. Sàn nhà được ghép lại từ

nhiều miếng gỗ, hắn cẩn thận khoét ngang một thanh gỗ, cậy nó lên rồi lập lại.

Đến khi hắn tạo ra một cái lỗ đủ lớn thì hắn đã thấy được lớp đất phía dưới sàn

nhà.

Cũng may là khu nhà được dựng cho tạp dịch ở nên cũng không được xây

phần móng chắc chắn, hắn dễ dàng đào được lớp đất lên. Trong suốt quá trình

hành động, hắn thường sẽ nhìn ra ngoài cửa sổ để chắc chắn không có ai để ý

đến hắn.

Khu nhà ăn,

Một số tạp dịch khi vào nhà ăn thì cũng có bàn tán về Tâm Thạch. Ở một bàn

ăn, một nhóm đồng bạn vừa ăn vừa chuyện phiếm. Một người trong đó mở chủ

đề:

“Này. Thấy cái tiểu tử mới tới không?”

“Có, có! Được vương đội trưởng dẫn tiến thì phải”

“Ta thấy không phải. Giống như có người trong phủ chống lưng”

Nghe đến đây, một kẻ khác phì cười chế giễu:

“Phì. Ai chống lưng cho cái tạp dịch bao giờ. Nhưng là không nên gây chuyện

với hắn là tốt” – Câu sau người này nói với giọng có chút kiêng kỵ.

Đám người nghe thế thì đều gật đầu tán thành. Tầng lớp thấp sinh tồn đúng là

có hơi vất vả, nhưng thường chỉ cần không phạm phải sai lầm, động phải

những người không nên động thì đa phần đều sống yên ổn.

Tâm Thạch lúc này cũng không biết có người đang bàn tán về hắn. Hắn cứ tiếp

tục làm phần việc còn dang dở.

Sau khi đào được cái hố đủ sâu, hắn mở bao vải ra, lấy ra phần đồ hắn có thể

dùng đến như tiền và thư tịch. Trong bao vải lúc này chỉ còn hai thanh đao và

bộ trường cung, hắn gói lại, vứt xuống hố đất rồi lấp hố đất lại. Động tác thành

thục khiến hắn có chút bất ngờ đối với bản thân. Tâm Thạch cảm thấy bản

thân có tư thái của người vượt ngục trong mấy bộ phim mà hắn hay xem ở kiếp

trước.

Lúc hắn làm xong thì cũng đã mất khoảng nửa canh giờ, bên ngoài cũng đã có

lác đác mấy cái tạp dịch trở về từ nhà ăn. Tâm Thạch nghe thấy tiếng bước

chân bên ngoài thì động tác hắn khẽ khựng lại, vội ấn mấy miếng gỗ xuống để

khôi phục hiện trạng ban đầu của sàn nhà. Nhưng phần đất dư thừa lúc lấp hố

bây giờ lại không có chỗ giấu.

Trong đám hạ nhân cũng có một nhóm người muốn đến khu phòng của Tâm

Thạch để bái phòng. Bọn hắn đoán Tâm Thạch có quen biết với người ở trên

nên mới được Vương đội trưởng đích thân dẫn đến nên muốn lăn lộn cái quen

mặt.

Nhưng khi đám người đến trước cửa phòng của Tâm Thạch thì bọn hắn cảm

thấy hơi bất ngờ. Có vẻ như người mới tới chưa mấy quen thuộc với nơi này. Từ

chiều đến giờ cửa vẫn đóng. Có người bước lại phía cửa, đang định dơ tay lên

gõ cửa thì một người khác bên cạnh ngăn lại.

“Bỏ đi, để mai rồi chào hỏi hắn sau”

Người kia nghe vậy cũng gật gật đầu. Đám bọn họ không nói gì thêm rồi rời đi.

Phía sau cánh cửa, Tâm Thạch nghe thấy tiếng bước chân dần xa thì thở phào

nhẹ nhõm. Hắn quả thật không biết phải nói gì nếu để đám người phát hiện ra

đống đất cát trên sàn.

Tâm Thạch bước nhẹ trở lại nơi hắn chôn bao vải. Hắn cố gắng dùng hai chân

dậm xuống để miếng gỗ bớt lồi lõm trên mặt sàn rồi lấy chiếu trải lên như

chưa có chuyện gì xảy ra.

Hắn sau đó thay vào bộ thường phục của tạp dịch rồi dùng bộ quần áo cũ

chứa lấy phần đất vương vãi trên sàn nhà. Hắn nhét mấy nắm đất vào túi áo và

túi quần của bộ quần áo cũ rồi để sang một bên.

Màn đêm buông xuống. Đám tạp dịch cũng dần trở về khu nhà ở. Có mấy tên

được phân công canh gác thì mang theo đèn lồng rồi đi tuần đêm. Nhìn ra

ngoài từ cửa sổ, Tâm Thạch quan sát một lúc lâu thì để ý được khoảng thời

gian trống mà đám người tuần tra không đi ngang khu nhà hắn. Nhân lúc ấy,

hắn khẽ mở cửa phòng rồi mang phần đất giấu trong quần áo cũ vứt xuống

trước sân. Phi tan xong những vật khả nghi, Tâm Thạch thu lại quần áo rồi trở

về căn phòng rồi cài cửa lại.

Làm xong tất cả những này, Tâm Thạch thở phào nhẹ nhõm. Hắn nằm lên phần

chiếu của mình. Vì phần sàn này đã bị hắn đào xới một lần, không còn bằng

phẳng như lúc trước nên nằm có chút không thoải mái cho lắm. Nhưng Tâm

Thạch lại cảm thấy có thêm mấy phần an toàn. Vì ngày hôm nay của hắn trải

qua rất dài, cũng rất mệt nhọc nên hắn vào giấc dễ vô cùng.

P/S: Tự nhiên thấy nhiều chi tiết quá. Ta hiểu vì sao truyện bên trung nó

thường bỏ qua bước giới thiệu bối cảnh rồi vô truyện chính luôn. Vì nó dài

dòng, đôi khi lại không hấp dẫn. Nhưng ta lỡ rồi, đâm lao phải theo lao


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.