Chương 37: Này gọi là nông cụ – Quỳnh Dao xử án (2)
Lão đạo sĩ thò tay vào thắt lưng. Từ bên trong, lão lôi ra một vật vừa dài, vừa
đen, đã vậy còn to to tròn mập. Đến khi lộ rõ hình dạng, mọi người mới nhận ra
nó là một cái hộp gỗ, chất liệu gỗ đen huyền, bề mặt còn khắc chữ viền vàng,
chỉ cần nhìn qua một lần liền biết vật được đựng bên trong hẳn rất quý giá.
Vì dư âm của màn tra tấn vẫn còn đó, nên đám người lúc này như nín thở chờ
đợi từng động tác của lão đạo sĩ, xem có phải hay không là phép thuật quỷ dị
gì mới.
Bộ mặt của lão đạo sĩ lúc này nhăn nhúm lộ vẻ khó xử, hẳn thứ lão sắp lấy ra
rất quan trọng với lão. Quỳnh Dao thấy thế liền trấn an:
“Ngài cứ yên tâm, những gì ta hứa. Ắt sẽ không khiến ngài chịu thiệt”
Lão đạo sĩ nghe vậy thì thở dài một tiếng, từ bên trong hộp gỗ, lão lấy ra một
đoạn dây bấc dài ngoằng.
Đúng vậy, chính là dây bấc. Loại dây này người ta hay dùng làm tim nến. Đúng
là nến ở thời đại này có hơi quý, chỉ có nhà khá giả mới dùng để thắp sáng vào
ban đêm. Nhưng tỏ vẻ đau đớn như sắp mất đi vật gì đó quan trọng của lão
khiến người xung quanh có chút khó hiểu. Đặc biệt là đạo sĩ đạo hạnh cao
thâm sẽ không thiếu tiền, làm vậy có phải hay không quá hẹp hòi một chút?
Tâm Thạch trông thấy đoạn dây bấc thì trong lòng ngời ngợi. Sau màn “chơi
ngải” của lão đạo sĩ, Tâm Thạch càng cảm thấy thế giới này đáng sợ. Nhớ đến
lúc Quỳnh Dao thẩm vấn hắn có nhắc qua, muốn thoát tội này thì phải trông
chờ vào chính hắn.
“Đây là cái gì trò quỷ?” – Tâm Thạch thầm nghĩ trong lòng.
Không để kiếm pháp của bản thân uổng phí. Lão ta lúc này thả đoạn dây lên
cao, trong lúc đoạn dây đang rơi tự do thì kiếm gỗ lại ra một lần nữa, Chỉ qua
ba đường kiếm, đoạn bấc chia làm sáu mảnh bằng nhau. Tay lão lướt qua, bắt
gọn sáu đoạn bấc. Lão đạo sĩ hít một hơi thật sâu, nói với giọng thâm trầm:
“Đây là sợi bấc được làm từ linh mộc trong truyền thuyết, đã được lão phu yểm
qua phép. Các ngươi mỗi người ngậm một đoạn. Kẻ nào nói dối thì đoạn bấc
sẽ dài ra”
Dứt lời, lão đạo sĩ nhìn qua sáu người một lượt. Từng người khi nghe đến đoạn
sợi bấc sẽ thần kì dài ra thì trong lòng nghi hoặc, nhưng màn dùng con rối tra
tấn người vẫn còn đó. Chính Lưu Bi và Tâm Thạch còn trải nghiệm qua, ai dám
chất vấn nữa chữ trong lời của lão đạo sĩ là giả?
Nhưng Tâm Thạch thì khác, được Quỳnh Dao “nhắc bài” từ trước. Thậm chí,
màn này có hơi quen quen, hắn nhớ đã xem qua trên truyền hình lúc còn nhỏ.
Ký ức bắt đầu tràn vào não hải. Hắn chợt nhận ra điểm khác biệt, bản gốc
người xử án là quan gia, dẫn nghi phạm đến chùa thiêng mà gây áp lực tâm lý
lên tội phạm khiến hắn phải cắn ngắn đoạn dây hòng trốn tội. Còn tình huống
này, khác ở chỗ người phân xử là lão đạo sĩ, thay vì dùng chùa thiêng thì hẳn
cái màn “chơi ngải” mới xem như đòn tâm lý. Làm rõ những này, Tâm Thạch
trong lòng đại định, nhưng bề ngoài vẫn làm vẻ sợ hãi như đám người xung
quanh.
Quỳnh Dao lúc này bước tới trước mặt đám nghi phạm. Giọng nàng lạnh xuống
cảnh cáo đám người:
“Ta hỏi lại lần cuối! Những gì các người khai báo có phải là sự thật?”
Học được cái gì là chiếm tiên cơ, Ba huynh đệ Lưu Quan Trương cùng hai đàn
em Lâm Sở Khanh liền vội vàng thanh minh:
“Thưa tiểu thư, tất cả là thật! Bao vải là của Hạo Nam. Tất cả là của hắn!”
“Đúng vậy thưa tiểu thư!”
Nhìn lấy sắc mặt từng người, nàng lại hỏi:
“Không có ai sai bảo các ngươi làm việc này?”
Nói tới sai bảo, nàng còn liếc nhìn Phùng quản sự một cái. Người sau bị nhìn
thì trong lòng bộp chộp, chỉ mất một lúc để khôi phục thần sắc như thường.
Nghe Quỳnh Dao hỏi câu này, trong lòng năm người trừ Tâm Thạch vô thức
nhớ đến một màn Tâm Thạch cùng Lưu Bi ôm đầu kêu rên thống khổ, sống
lưng như bị ai sờ lấy khiến cơn ác hàn xông tận lên não. Trông thấy đám người
ngập ngừng, Phùng quản sự lúc này lên tiếng:
“Trác tiểu thư! bao vải là của Hạo Nam hắn là điều không thể bàn cãi! Việc này
hệ trọng, mong tiểu thư sớm báo cho Nha Môn! Kẻo ảnh hưởng đến danh tiếng
của thương đội…”
Bị Phùng quản sự chen ngang, còn phải nghe lão thao thao bất tuyệt đến
phiền. Quỳnh Dao sắc mặt lạnh xuống, không nhìn lấy Phùng quản sự nửa giây,
nàng liền quát:
“Cút! Không đến phiên ngươi quản!”
Người sau bị quát thì im bặt, trong lòng lại sinh ra một ngọn lửa nóng. Lão
nghiến răng nghiến lợi, nhưng vì mục đích lên tiếng là để trấn an đám người
trừ Tâm Thạch. Cũng tính là đạt mục đích đã nên lão đành nuốt lấy cục tức lần
này.
Không để đám người có thời gian suy nghĩ, Quỳnh Dao nhìn về phía lão đạo sĩ,
gật đầu ra hiệu cho lão tiếp tục. Người sau thấy thế liền mang sáu đoạn bấc
chia cho sáu người.
Phân phát xong, lão đạo sĩ lại cắt lấy bốn mảnh áo của Trương Phì, Quan Vu và
hai tên đàn em Lâm Sở Khanh. Động tác vẫn gọn gàng, nhanh gọn. Làm xong
những này, lão trở về lễ đàn, lấy thêm bốn con rối rồi nối bốn mảnh vải lại như
hai cái của Tâm Thạch cùng Lưu Bi ban nãy.
Cả bọn thấy một màn quen thuộc thì trong lòng sợ hãi, mặt mũi trắng bệch,
mấp máy đôi môi như định nói gì nhưng bị Quỳnh Dao cắt ngang:
“Bắt đầu đi, ngậm lấy đoạn bấc”
Cả đám nghe vậy thì trong lòng đắng chát, chỉ biết làm theo lời Quỳnh Dao.
Lão đạo sĩ đặt sáu con rối lên bàn, chính giữa hai cây đèn, lão sau đó lấy ra cái
mõ. Vừa gõ vừa đọc đi đọc lại một đoạn chú tối nghĩa, không biết là đang làm
phép cho đoạn bấc hay đang thi chú lên con rối để một lát nữa có kết quả rồi
tiện thể tra tấn.
Cốc! Cốc!
“Chúc đồng bào miền Trung mạnh giỏi! Vượt qua mùa bão lũ! Thời tiết trở lạnh
rồi, mặc áo ấm, bảo vệ sức khỏe nhé anh chị em độc giả…”
Sáu người ngậm lấy đoạn bấc nên không thể mở miệng nói chuyện.
Hai người Trương Phì cùng Quan Vu theo thói quen nhìn về Lưu Bi, thường thì
lúc này chính hắn sẽ là người hiến kế hoặc làm chỗ dựa tâm lý cho hai người.
Nhưng chính Lưu Bi cũng phải chịu màn tra tấn quỷ dị, cảm giác đau vẫn âm ỉ
nơi mi tâm, tâm thần hắn càng thêm hoảng hốt. Trong đầu hắn lúc này đang
suy nghĩ lấy diễn biến tệ nhất. Không hề cân nhắc xem liệu đoạn dây bấc có
thật hay không sẽ dài ra hay chỉ là do lão đạo sĩ bịa chuyện.
Nhưng cảm giác đau nó thật lắm. Và chính hắn cũng chưa phải võ đạo gì,
không tiếp xúc với thông tin tầng thứ cao hơn nên không làm ra phán đoán
sáng suốt. Quan Vu cùng Trương Phì thấy đại ca lúc này đang rối bời thì trong
lòng quýnh lên, tinh thần dần đi về hướng suy sụp.
Hai tên đàn em Lâm Sở Khanh liếc nhìn sáu con rối trên lễ đàn cùng động tác
gõ mõ ma mị của lão đạo sĩ, sau đó là nhìn về phía Lâm Sở Khanh chính hắn.
Người sau cũng chỉ gật đầu trấn an, nhưng hắn cũng không phải người trong
cuộc, làm sao hiểu được hai cái đàn em nghĩ gì. Cái gật đầu lúc này lại có hơi
thờ ơ, không đủ để làm tâm thần hai người ngưng hoảng loạn.
Vốn ban đầu đám người cũng cố nhìn xem đoạn bấc có gì huyền diệu, nhưng bị
động tác của Lão đạo sĩ cùng Quỳnh Dao cắt ngang nên không nhớ kỹ đoạn
bấc bao dài bao ngắn. Thậm chí, lão đạo sĩ chỉ nói là đoạn bấc sẽ dài nhưng
không nói là dài ra bao nhiêu. Trong lúc tinh thần hoảng loạn, bọn hắn càng
cảm thấy đoạn bất như thật sự đang dài ra như lão nói.
Ý chí cầu sinh của một sinh vật sống rất huyền diệu. Huống gì là con người.
Nếu đoạn bấc dài ra như lời đạo sĩ nói, thì kết cục của bọn chúng sẽ rất thê
thảm. Bọn hắn cũng chỉ là thân tạp dịch, vì cầu cái chỗ dựa mới làm theo lời
người sắp đặt. Cũng là vì muốn sống dễ hơn một chút mà thôi.
Nhưng là Phùng quản sự thì sao? Nếu sự thật được phơi bày, liệu lão có bị
trừng phạt, thậm chí lão còn chẳng trực tiếp tham gia vào, chỉ cho tên đàn em
giao tín vật lệnh bài cho đám bọn họ vu khống Tâm Thạch. Tóm lại, lão sẽ
chẳng phải chịu lấy hậu quả mà là bọn chúng.
Nên phương châm cứ là mình tự cứu mình trước. Không trông chờ vào người
khác. Mạng ta do ta không do trời!
Lưu Bi dần lấy lại bình tĩnh, vì đoạn bấc cũng dần ngấm nước bọt mà bắt đầu
mềm đi. Nhìn hai cái đàn em, hắn chớp chớp mắt xong quay đầu trở lại nhìn về
lão đạo sĩ và Quỳnh Dao để tránh để lộ sơ hở. Miệng của Lưu Bi bắt đầu nhúc
nhích, động tác rất nhỏ, chỉ đủ để hai cái đàn em phát hiện. Hai người sau thấy
thế liền như thần giao cách cảm, hiểu ý làm theo. Động tác của ba người khiến
hai tên đàn em Lâm Sở Khanh đang tuyệt vọng như phát hiện sinh lộ, chỉ mất
một lúc để cả đám ý định tương thông.
Vừa len lén thực hiện động tác, năm người thay nhau nhìn về Tâm Thạch đề
phòng hắn nhìn ra huyền cơ.
cu-quynh-dao-xu-an-2.html]
Tâm Thạch lúc này vẫn giữ nét lo lắng, hai đầu lông mày như dính chặt lại với
nhau. Trông có vẻ như hắn đang chờ đợi kết quả cuối cùng nhưng thực ra hắn
đang suy nghĩ chuyện khác.
Màn xử án này quen lắm. Quen đến mức hắn bắt đầu nghi ngờ Quỳnh Dao hay
lão đạo sĩ là người xuyên không.
Nhớ đến lúc Quỳnh Dao nhắc bài, hay lúc nàng hỏi tên của bản vẽ. Tâm Thạch
càng cảm thấy có thể là nàng.
“Nếu nàng là người xuyên không! Vậy nghĩa là gì?
Là người cùng thời? Là đồng hương?
Là đối thủ? Hay nàng mới là nhân vật chính của thế giới này?”
Những ý nghĩ này khiến Tâm Thạch cảm thấy lạnh sống lưng. Nếu Quỳnh Dao
biết hắn là người xuyên không thì nàng sẽ làm gì?
Có hay không nể tình đồng hương mà hợp tác?
Hay xem hắn như đối thủ mà loại bỏ từ sớm?
“Cũng may lúc đó ta chỉ trả lời là nông cụ. Nếu nói ra đáp án thật sự, không
biết là tình cảnh gì… Ài, cũng có thể là ta suy nghĩ nhiều.
Hoặc có thể là trùng hợp đi. Kể cả có là người xuyên không thì từ những gì
nàng ta làm, giống như cũng chỉ đang nghi ngờ mà thôi”
Bởi lẽ Quỳnh Dao vẫn cho hắn sống, không sai Bạch trưởng lão xử lý hắn. Vẫn
cho hắn cơ hội tự chứng minh. Nói thế nào thì nói, Tâm Thạch vẫn quyết định
lưu cho Quỳnh Dao cái tâm nhãn. Cũng chưa thể kết luận Quỳnh Dao là người
xuyên không ngay được. Bởi người xuyên không thì phải chết qua một lần,
nhưng từ tin tức trong thành, hắn chưa bao giờ nghe qua tin thiên kim huyện
úy chết rồi thần kỳ tỉnh dậy cả.
Sự suy tư của Tâm Thạch khiến mồ hôi hắn lấm tấm trên trán. Dáng vẻ lo lắng
thật sự, khiến đám người lén nhìn tưởng như Tâm Thạch đang chờ đợi kết cục.
Trông thấy cảnh này thì trong lòng đám người thầm mừng.
Tiếng gõ mõ thứ 97, 98 rồi 99 cứ chậm dần rồi dừng hẳn. Lão đạo sĩ quay sang
Quỳnh Dao, người sau thấy thế liền đứng dậy, phất tay cho mấy tên hộ vệ thu
thập miếng bấc từ miệng của sáu người.
Không cần phải so sánh, cầm mấy đoạn bấc là có thể nhận ra ngay. Thậm chí
mấy tên hộ vệ còn nhìn Tâm Thạch bằng ánh mắt dị dạng. Năm tên tố cáo
trông thấy năm đoạn bấc có chiều dài gần như tương tự, khác biệt một trời
một vực với Tâm Thạch thì trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, thay nhau
nhìn về chủ tử như đợi tin vui. Như thể bọn hắn vừa thực hiện phi vụ nào đó
trót lọt.
Phùng quản sự nheo mắt lại, thấy mấy đoạn bấc thì trong lòng cũng phải tán
thưởng một cái. Không đợi được mà muốn thu nạp mấy người này dưới trướng
ngay. Thậm chí lão còn mang theo cảm giác hân hoan của kẻ chiến thắng. Ánh
mắt hắn nhìn về phía Quỳnh Dao còn mang theo một tia khiêu khích. Nhớ đến
bản thân bị nàng quát tháo như cái hạ nhân không hơn không kém, lão càng
cảm thấy hả hê. Bởi vì quá trớ trêu, chính đạo sĩ nàng mời về thay hắn vả mặt
nàng.
Sau khi thu thập xong, tên hộ vệ đặt sáu đoạn bấc lên lễ đàn cho lão đạo sĩ
cùng Quỳnh Dao xác nhận. Hai người nhìn thấy sáu đoạn bấc, một đoạn như
cũ, năm đoạn ngắn đi thì không có gì là vẻ bất ngờ, giống như đã tính từ trước.
Quỳnh Dao lúc này sắc mặt âm trầm đến cực điểm, nàng quát:
“Bắt năm người bọn hắn lại! Năm người này cố tình cắn đứt dây bấc! Có tật
thì giật mình. Áp giải bọn chúng sang Nha Môn xử lý”
Đám hộ vệ nghe vậy thì có hơi giật mình, nhưng bị Vương đội trưởng động tác
nhanh gọn đánh tỉnh. Chỉ thấy lão thân pháp nhanh nhẹn, không nói một lời
tiến đến ấn đầu hai tên đàn em Lâm Sở Khanh xuống đất, dùng gối cố định rồi
từ bên hông lôi ra một đoạn dây thừng bắt đầu trói tay hai người lại.
Người đứng ngoài quan sát thì vô cùng khó hiểu. Nhưng cũng sẽ có kẻ linh
thông, thay đám người giải thích.
“Bọn hắn có tật giật mình. Đây là sợ đoạn bấc dài ra mà cắn cho ngắn lại.
Hay, hay, diệu kế!”
Nghe lời giải thích, đám tạp dịch ai nấy đều gật đầu tấm tắc, khâm phục trí
thông minh của Trác Quỳnh Dao. Năm tên đi tố cáo lúc này kêu la inh ỏi, muốn
thanh minh nhưng bị tiếng người bàn tán lấn đi.
“Oan ức a! Oan ức quá! Bao vải là của Hạo Nam hắn a!”
“Tiểu thư! Bọn ta vô tội a! Tiểu thư làm như này là đẩy bọn ta vào chỗ chết!
Oan uổng quá!”
Quỳnh Dao vẫn mặt lạnh, nàng buôn thêm mấy lời xem như bản án tử cho bọn
chúng:
“Không cần nói nữa! Tay các ngươi còn bám lại đất, là mới đào xong! Này
không oan đi?”
Nghe thấy Quỳnh Dao nói thế, cả bọn biết kiếp này khó thoát, trong lòng căm
phẫn đến cực điểm. Sẵn Quỳnh Dao nhắc đến đào bới, cũng là vì người sai bảo
nên bọn chúng mới làm. Trương Phì lúc này nghiến răng nghiến lợi nhìn về A
Vũ, chỉ tay về hắn rồi nói lớn:
“Tiểu thư cũng bắt kẻ này! Tín vật lệnh bài là từ hắn đưa cho bọn ta! Bọn ta
đào lên bao vải là do hắn bảo bọn ta làm thế”
Nghe Trương Phì nói thế. Đám người lúc này mới vỡ lẽ.
“A! Hay nha, thì ra là thay nhau vu oan Hạo Nam huynh đệ!”
“Ta thấy Hạo Nam liền biết hắn không phải dạng người đi làm nội gián! Cũng
may là có Trác tiểu thư giải oan cho hắn a!”
A Vũ thần sắc hoảng hốt, vội vàng thanh minh:
“Ta không biết bọn hắn. Tiểu thư đừng nghe bọn hắn yêu ngôn hoặc chúng”
Quỳnh Dao không quan tâm A Vũ, nàng nhìn đến Phùng quản sự, ánh mắt
nàng mang theo một chút nghiền ngẫm. Người sau lúc này sao còn không
hiểu là chuyện gì. Có chó má cái gì đạo sĩ, toàn là trò ma quỷ mà thôi. Lão
đạo sĩ diễn quá thật, khiến hắn không nghĩ đến nhân sĩ giang hồ làm sao
không có mấy người kỳ kỳ quái quái, không ít kẻ kỳ môn ám khí. Nhưng biết thì
đã sao, lão thua. Thua toàn tập trong ngày muốn bành trướng.
Phùng quản sự trong lòng làm ra quyết tâm, phủi sạch quen biết với A Vũ.
Không cần biết A Vũ có hay không lòi ra đuôi chuột. Lão cảm thấy cần phải
cẩn trọng, bỏi con trai lão vừa được một danh ngạch võ cử. Lão có quá nhiều
thứ để mất mà cân nhắc an nguy của một tên tay chân, không thể vì chuyện
này mà có bất cứ hệ lụy không tốt.
Phùng quản sự lúc này vội vàng đá chân A Vũ, người sau bị tác động bất ngờ
thì ngã xuống đất. Không kịp ú ớ cái gì, bỗng tiếng Phùng quản sự sang sảng
vang lên.
“Bắt nốt kẻ này! Khả năng cao là nội gián từ Hắc Sa Bang!”
A Vũ nghe thế thì hai mắt trừng trừng. Hắn sao còn không hiểu, Phùng quản
sự đây là chơi xong kéo quần phủi mông, từ chối nhận biết hắn. Nhưng lệnh
bài Phùng quản sự đưa cho hắn chỉ mình hắn biết, một tên tạp dịch sẽ có ai
thay hắn thanh minh? Nhớ đến toàn bộ tiền lương vì cống cho lão mà đến
quyển thư tịch võ công cơ bản còn không mua được. A Vũ điên tiếc lao lên, bộ
dạng muốn đồng quy vu tận đến nơi.
Nhưng động tác này chỉ khiến hộ vệ tin vào lời Phùng quản sự nói. Lập tức,
một kẻ khác nhanh chóng bắt lấy A Vũ. Người sau bị túm lấy liền biết không có
cơ hội báo thù, hắn gào lên:
“Con chó mập! Chết không yên lành!”
P/S: Đây nhé! Thề là kiếm đoạn video gốc khó cực kỳ. Ta gõ xử án Việt Nam
toàn án gì không ấy. Hỏi thằng bạn thì nó kêu “Xử án tài tình”. Gõ trên youtube
là ra.
Yên Tâm là ba huynh đệ Lưu Quan Trương chưa xong vai, đưa đám này vào là
để ẩu lên đìa một cái. Ba người trong lịch sử Tam Quốc chỉ có giày xéo con
dân trong mấy trận nội chiến thì được tôn là bậc võ thánh, chính nhân quân
tử… Một ông thì thua từ trận này tới trận khác, đủ tướng giỏi mới phất. Một
ông thì ego cao, về già phế, qua ải trảm tướng thì hỏi qua Lý Thái Uý trận Như
Nguyệt Giang ông bao nhiêu tuổi? Ông còn lại thì cơ khỏe não ít, thì ông này
đa phần ai cũng quý vì thật thà, tôi cũng không ghét.
Điểm khác nhau giữa Quỳnh Dao và Tâm Thạch là thế hệ! Hắn đọc nhiều
truyện hơn, biết xuyên không có nhiều kiểu! Quỳnh Dao chỉ biết là có xuyên
không nên tính cân nhắc không mạnh bằng Tâm Thạch. Với ta cũng muốn giữ
hai người một khoảng cách để phục vụ cốt truyện sau này. Bởi suy nghĩ của ta
nếu biết người khác cũng là người xuyên không thì diệt khẩu cái đã. Trừ khi là
người nhà.
Tình hình là thời tiết năm này lạ lắm. Anh chị em độc giả giữ sức khỏe nhé!