Chương 46: Nếu nàng chủ động tìm đến
Tâm Thạch lúc này đã tiếp tục lịch trình sinh hoạt hằng ngày. Từ lúc bước ra
ngoài cửa, hắn không ngừng cảm giác xung quanh.
Sau một lúc quan sát, hắn không khỏi kinh hỉ trong lòng. Bởi lực cảm giác của
hắn mạnh hơn một chút, giống như lúc mới cảm khí có thể cảm giác khí cơ
của đám người xung quanh trong phạm vi 5 bước thì bây giờ đã là khoảng 6
bước. Nghe có vẻ không nhiều nhưng thử tưởng tượng hắn giống như có cái
kính chiếu hậu nhìn về sau lưng. Dù đối phương không di chuyển hay làm ra
tiếng động nhưng Tâm Thạch vẫn biết đối phương hiện diện.
Ngoài lực cảm giác, Tâm Thạch còn cảm thấy sức bền cải thiện rõ rệt. Dù bề
ngoài hắn vẫn diễn nét mệt mỏi cho mấy tên quản giáo thấy nhưng hôm nay
hắn ước lượng bản thân có thể chạy ba vòng quảng trường – tương đương
cường độ tập luyện của lớp hộ vệ trong thương đội.
Lúc đứng tấn thì Tâm Thạch liếc nhìn xung quanh một chút để đề phòng có
người chú ý. Hắn làm vậy là để bản thân có thời cơ thực hiện bài đứng tấn của
quyển Cương Bì Quyền.
Quả thật bài đứng tấn của Cương Bì Quyền tiêu hao khí huyết nhanh hơn bài
đứng tấn trong thương đội. Dù bề ngoài không có quá nhiều khác biệt, nhưng
những tiểu động tác đòi hỏi phải phối hợp nhịp nhàng cùng với hô hấp pháp.
Gọi là Cương Bì Quyền là vì chuyên về luyện ngoại thân, luyện đến “Bì phu như
giáp”, lấy chịu đòn làm gốc rễ. Ý ở đây bao gồm bảo người luyện chăm ăn đòn
để mà luyện thành. Và luyện thành để có sức chịu đựng tốt hơn.
Như hô hấp pháp và bài đứng tấn mang tên “Trấn Bì”. Vẫn là tư thế đứng tấn
đấy, nhưng lực trụ dồn vào cánh tay, lưng, ngực thay vì dồn vào hai chân và
chia đều trọng tâm cơ thể. Bù lại, cách dồn lực này bồi cho phần thân trên lực
chịu đựng tốt và phản xạ linh hoạt. Chiêu thức trong giang hồ lại thường nhắm
vào thân trên hoặc những yếu điểm như tim, đầu, cổ hay xương sườn nên có
phần thân trên linh hoạt sẽ rất hữu dụng cho thực chiến.
Mấy tên tạp dịch trông thấy Tâm Thạch mồ hôi nhễ nhại thì nhìn nhau khó
hiểu. Bởi người sau dạo này danh tiếng không tệ, mấy lần quản giáo nghi ngờ
đã gần đạt tiêu chuẩn thăng lên hộ vệ nhưng hôm nay lại tỏ ra đuối sức lại
không khỏi khiến bọn hắn nghi ngờ. Một gã nam tử thấy thế liền nhỏ giọng hỏi
Tâm Thạch:
“Hạo Nam huynh đệ hôm qua đi chơi ở Bạch Yến Lâu à?”
Nghe gã nam tử kế bên hỏi thế, Tâm Thạch hơi nhíu mày. Hắn rất ghét có
tiếng mà không có miếng. Không đợi Tâm Thạch phản bác, gã nam tử lại bồi
thêm một câu:
“Ta thấy ngươi hôm nay… đuối! Là vị cô nương nào hăng lắm a? Nói mấy huynh
đệ biết để còn… Khặc! Khặc!”
Tâm Thạch nghe vậy thì đôi lông mày hơi nhướng, hắn trộm nghĩ muốn lấy lý
do này để biện hộ cho việc luyện Trấn Bì. Nên là miếng này hắn chịu cũng
chẳng mấy thiệt thòi.
“Ta đã là tiên nhân mà! Chấp nhặt gì mấy cái phàm nhân…” – Tâm Thạch trong
lòng thầm nghĩ.
Cân nhắc trong khoảnh khắc, Tâm Thạch liền làm bộ mặt xấu hổ, bộ dáng “đã
nói đúng còn nói to”. Hắn ho khan một cái rồi đáp với điệu bộ dấu diếm, có
hàng ngon là không thèm chia sẻ:
“Ài, nào có! Ta… ta hôm qua ở chỗ phu tử nha!”
Gã nam tử thấy thế liền cười hề hề, miệng chúm lại làm điệu bộ đáng khinh bỉ
mà nam nhân nào cũng hiểu. Nhưng trong lòng thầm mắng Tâm Thạch không
có tình thú.
Thời gian trôi đến giờ ăn. Trong thương hội giờ khắc này bỗng trở nên sôi động
lạ thường. Thay vì cùng nhau xếp hàng đợi phần ăn thì nhóm tạp dịch chia
nhau ra làm nhiều góc. Bọn hắn thần sắc gì cũng có, lo lắng, kinh hỉ, mong đợi
hay thậm chí là hụt hẫn cũng có. Tâm Thạch thấy thế liền bước đến một góc
nhìn thử.
Tại một dãy tường gỗ, Tâm Thạch trông thấy mấy tên nam tử đứng chen chút,
bọn hắn tranh nhau nhìn về một bảng giống bảng cáo thị hôm trước ở pháp
trường. Không cần đến quá gần, thị lực của hắn lúc này đã viễn siêu lúc trước,
đứng cách đám người một khoảng vẫn nhìn thấy nội dung ghi trên bố cáo:
“Tổng bộ tuyển người tháo dỡ, rèn lại khí cụ. Có tay nghề ghi tên lên phân khu
quản sự”
Dòng chữ ngắn gọn, ngay ngắn nhưng lại biểu hiện nhiều tầng ý nghĩa trong
đó. Người xung quanh thấy nội dung bảng chiêu tuyển thì cùng nhau bàn tán.
Có người từng làm chân chạy trong xưởng rèn thì xắn tay chuẩn bị xông xáo
kiếm thêm miếng cơm.
Thứ Tâm Thạch quan tâm lúc này quả thật là tiền để cải thiện tốc độ luyện võ,
nhưng không vì vậy mà hắn ghi tên làm việc nặng trong xưởng làm gì. Thứ hắn
để ý là hai chữ “tổng bộ”. Bởi vì nghe đám tạp dịch lâu năm bàn tán thì thương
đội trước giờ không có chi nhánh ở nơi khác.
Ngoài điều này, Tâm Thạch còn cảm thấy việc Trác gia tuyển người rèn lại vũ
khí có gì đó liên quan đến bản vẽ “phóng lợn” của hắn. Hắn chợt nhớ đến yêu
cầu của Quỳnh Dao trong buổi thẩm vấn ngày hôm đó:
“Là phải số lượng nhiều… Và trông không giống vũ khí…”
Trong vô thức, Tâm Thạch cảm thấy vụ này dây vào không thơm. Chỉ là bản
năng ghét phiền phức nói cho hắn biết. Với cả hắn hiện giờ không có thời gian
làm việc tay chân, thứ nhất là hắn cần luyện võ để đột phá luyện bì nhanh nhất
có thể. Thứ hai là hắn phải tìm hiểu xem luồng khí trong đan điền có diệu dụng
gì. Cũng một phần do là cái Gen Z, hắn chê việc nặng…
…
Tại tầng lầu của nhà ăn,
Phùng quản sự đang ngồi chuyện phiếm cùng mấy gã đồng nghiệp. Một gã
trung niên nam tử lúc này giọng khàn khàn lên tiếng:
“Thật là thương đội sắp phân nhánh?”
Phùng quản sự không chịu ngồi yên, bèn trấn an lão đồng nghiệp:
“Uy danh Trác gia đang thịnh. Thương đội xây thêm chi nhánh là không thể
tránh khỏi. Cũng đừng vội nản chí. Ở chi thứ làm vua chúa cũng không tệ”
Nghe xong câu này, thần sắc ai nấy đều trầm xuống. Việc có người bị đẩy ra
chi thứ là chắc chắn không thể tránh khỏi. Nhưng chi thứ bị gọi là “thứ” là có
nguyên do cả. Không nằm cùng tổng bộ, làm ăn không lớn đã đành. Không ăn
chia lợi ích cùng nhau, không ai có nghĩa vụ phải thay người khác giấu diếm
trừ khi cũng mang bản thân chôn cùng, đương nhiên là không ai ngốc đến mức
độ đấy.
Ai ở đây cũng hiểu Phùng quản sự chỉ an ủi cho có lệ mà thôi. Vị trí của lão
không phải chuyện một câu lệnh là đạp đổ ngay được. Phùng quản sự biết
Quỳnh Dao đây là muốn phân quyền, tái định hình cách vận hành thương đội.
Nhưng lão có kim bài là con trai lão, nên người bị đẩy ra chi nhánh đương
nhiên không phải Phùng quản sự.
dong-tim-denhtml]
…
Quỳnh Dao đang ngồi trong thư phòng phê duyệt một ít danh sách, trong danh
sách là đầy tên của bộ phận tạp dịch và hậu cần. bên cạnh nàng lúc này vẫn là
Tiểu Nhung.
Người sau thần sắc như thường nhưng trong lòng rối bời. Bởi nàng đã nghe tin
thổ phỉ bị chém đầu thị chúng. Mà thổ phỉ bị giấu trong kho thương đội bấy
lâu mà nàng không hay biết. Nếu nàng sớm phát hiện động tác của Trác Gia
thì nàng đã có thể thông báo về Lâm Gia. Nhưng cứ hễ thời khắc mấu chốt như
thế thì nàng bị Quỳnh Dao kéo đi gặp Lý Phu Tử. Dưới ánh mắt giám sát của
Quỳnh Dao thì làm sao nàng báo tin về được.
Nếu Lâm Văn Quỳ biết trước, tệ gì cũng quy chụp Trác Gia tội lạm quyền.
Nhưng đời làm gì có chỗ cho chữ nếu.
Đang lúc Tiểu Nhung suy tư, Quỳnh Dao đánh tỉnh nàng bằng một câu bâng
quơ:
“Ngoài tin cha ta cho phỉ chém đầu thị chúng thì bên ngoài còn tin gì khác
không?”
Tiểu Nhung nghe hỏi thì trong lòng khẽ giật mình nhưng thần sắc nàng vẫn
như thường. Có thể thấy công phu dưỡng khí của nàng không tệ. Nàng sau đó
suy nghĩ trong chốc lát rồi trả lời:
“Giống như dân chúng đồn rằng tiểu thư quen biết một vị tiên sư. Ngoài ra có
tin một đoàn lưu dân chạy nạn sắp đến huyện Nghĩa Hoài”
Quỳnh Dao nghe thế thì khẽ “ồ” một cái. Tin đầu thì bình thường thôi, hẳn là do
nhóm người tạp dịch được ngày nghỉ thì phao ra chuyện ngày hôm đó nàng
giúp Tâm Thạch. Cũng nhờ phản ứng của đám người mà nàng mới biết thế giới
này cũng có tiên nhân. Hoặc nói đúng hơn là tu chân văn minh bậc cao hơn võ
đạo.
Không phải ai cũng tin vào cái này là điều hiển nhiên. Chỉ tầng lớp dân phu
mới tin tà, chứ võ giả giang hồ nghe qua động tác của lão đạo sĩ liền sẽ nghĩ
ngay đến ám khí. Nên phần tin này không cần quan tâm. Nhân gia nhà bao
việc, vài hôm nữa là quên ngay thôi.
Tin thứ hai lại đáng chú ý hơn, Trác gia danh khí đang thịnh, thịnh là tốt nhưng
cực thịnh tất suy. Trác gia cần dự phòng cho tình huống xấu nhất nên nàng
nghĩ muốn tạo dựng hình ảnh Trác gia trong lòng dân chúng và đây là cái cơ
hội tốt.
Đang lúc suy tư thì bút nàng lia đến cái tên “Trần Hạo Nam” trên danh sách,
động tác nàng khẽ khựng lại.
Quỳnh Dao không khỏi thở dài trong lòng một cái. Những ngày này nàng suy
tư rất nhiều chuyện. Tầm mắt nàng không thấp, nàng có thể chấp nhận bản
thân không phải người xuyên không duy nhất, nhưng xuyên rồi gặp một gã
đồng hương lại là chuyện khác. Theo tính cách của nàng, để một đối thủ tiềm
tàng còn sống nhởn nhơ là điều không thể chấp nhận, nhưng thật hắn cũng là
người Việt thì sao?
Với cả Tâm Thạch không có gây thù hằn gì, từ lúc đến thương đội cũng chỉ an
an ổn ổn sống qua ngày. Quỳnh Dao càng không có lý do trừ khử hắn. Chuyện
có hơi nhức đầu, đến độ nàng muốn tạm quên đi người này. Đẩy hắn đi lại là
một giải pháp vẹn cả đôi bên.
Nghĩ nghĩ, nàng viết tên hắn lên một bản danh sách khác. Bản này có tên của
khoảng 50 người khác nhau. Lúc viết thì nàng có hơi chần chừ.
Dù như này sẽ thiệt thòi cho hắn một chút. Nhưng chính Tâm Thạch mồm năm
miệng mười thề sống chết mặc Trác Gia sai xử. Ủy khuất hắn một chút mà
quay lại ghi thù Trác Gia thì người này cũng quá hẹp hòi. Nếu hắn thật là
xuyên việt giả thì cái đồng hương như thế nàng cũng không muốn nhận.
Suy nghĩ xong những này, nàng quyết định chấm mực. Bút sa gà chết.
Động tác của Quỳnh Dao lập tức thu hút sự chú ý của tỳ nữ bên cạnh. Làm mật
thám thì tai thính mắt tinh là yêu cầu tối thiểu. Nên không khó để nàng nhìn
thấy cái tên người này. Tiểu Nhung chợt nhớ đến Lâm Gia đang hối nàng tìm
hiểu động thái của Trác Gia. Giống như người này có liên quan đến động tác
gần đây của Trác Gia. Dù phải hay không nhưng cũng cho nàng một manh
mối.
“Người này dính líu hơi nhiều. E là không được làm tuyệt” – Tiểu Nhung thầm
nghĩ trong lòng.
…
Sau giờ làm việc chiều, Tâm Thạch lại đến chỗ Lý phu tử ăn ké như thường lệ.
Trong bữa cơm thì Lý gia gia có nhắc qua Quỳnh Dao đã hỏi ông về đạo thư,
lão nhân gia lại dặn dò Tâm Thạch một lần nữa về việc giữ kín bí mật. Tâm
Thạch nghe thế thì chỉ gật đầu, trong lòng lại thầm tiếc nuối vì hôm nay hắn
định hỏi gia gia còn nhớ nội dung của những quyển đạo thư khác ông từng
dịch hay không. Ngoài chuyện này ra thì phu tử còn nói đến cái Tuyết cầu
Trác tiểu thư cho hắn cưới Tiểu Nhung.
Nghe đến điều này không khỏi khiến Tâm Thạch sặc cơm. Động tác của hắn
ngay lập tức khiến Lý gia gia bậc cười. Tâm Thạch đang cong ngón trỏ, chuẩn
bị tung chiêu thì lão nhân gia giải thích thay cái Tuyết:
“Ài, Tuyết nhi nàng không hiểu chuyện. Mặc nàng thôi”
Tâm Thạch nghe vậy thu lại động tác, hắn cũng nghĩ thế, có đôi khi bản thân
lại hơi hẹp hòi với trẻ nhỏ. Trẻ con nó như thế, thứ gì càng cấm đoán thì chúng
càng tò mò. Hắn nghĩ đến cũng nên giáo dục một số điều từ sớm trước khi
quá trễ hay đợi chúng tự hiểu ra.
Tâm Thạch vuốt vuốt đầu cái Tuyết rồi mang tất cả kinh nghiệm tình trường
kiếp trước ra mà dặn dò nàng:
“Tuyết Nhi à! Muội phải hiểu. Chuyện này không thể cưỡng cầu, cả hai người
tâm đầu ý hợp mới nên đôi vợ chồng…”
Cái Tuyết nghe vậy thì hai mắt tròn xoe, nàng tinh nghịch lại hỏi Tâm Thạch
một câu:
“Vậy nếu Nhung tỷ cũng có ý với Thạch ca thì sao?”
Tâm Thạch nghe thế thì một bên lông mày hơi nhướng, hắn khẽ cười, nửa đùa
nửa thật đáp:
“Thật ra nếu nàng ta chủ động, cũng không phải không thể…”
P/S: Chap sau tên là “Nàng chủ động tìm đến” nhé. Hẹ hẹ hẹ. Nàng đến tìm
hắn ngay trong đêm cho nóng.