Hoặc là đó chỉ là một giấc mơ, không hề có người cứu Tiểu Cửu nương, đó chỉ
là một ảo tưởng dưới đáy lòng nàng thôi.
Cửu Ninh nhắm mắt lại, bị cơn đau hành hạ một đêm nên giờ cả người nàng
đều đau nhức.
Chợp mắt thêm một khắc đồng hồ nữa thì có tiếng “két” vang lên, cánh cửa bị
đẩy ra từ bên ngoài.
Tiếng kinh hô của các tỳ nữ và tiếng bước chân rối loạn vang lên từ xa, có
người bất chấp sự ngăn cản, thẳng tay đẩy cửa đi vào phòng ngủ.
Cửu Ninh vén một góc màn nhìn ra ngoài, bất ngờ bắt gặp đôi mắt đầy quan
tâm của người nọ.
Người đến chính là Tam ca của nàng, Tam lang Chu gia, Chu Gia Huyên.
“Sao lại bị bệnh rồi?”
Chu Gia Huyên vẫn còn mặc áo bào rộng rãi màu đen để đi lễ Phật, thắt lưng
bằng dây tơ màu, đi giày da màu đen, mặt mày toát ra vẻ mệt mỏi, rõ ràng mới
từ Vĩnh An tự về đã chạy ngay đến đây thăm nàng. Hắn ta thong thả bước đến
bên giường, đặt tay lên trán nàng.
Cửu Ninh ngửi thấy mùi hương ngọt ngào tỏa ra từ trong tay áo to rộng của
hắn ta, hắn ta có quen biết với tăng nhân trong chùa nên thường đến đó dâng
hương.
“Ta không sao”
Cửu Ninh ngồi dậy, xoa xoa cánh tay.
Chu Gia Huyên thở phào một hơi, thu tay lại, mỉm cười gõ nhẹ lên chóp mũi
nàng.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Ta mua bánh ngọt hấp cho muội đấy, vừa nãy nghe Phùng cô nói muội bị đau
bụng nên không dám mang vào. Ta bảo bọn họ cất đi rồi, nếu khỏe thật thì có
thể ăn hai miếng”
Có lẽ là do ký ức còn đọng lại trong đầu Tiểu Cửu nương mà Cửu Ninh cảm
thấy rất quen thuộc với hắn ta, nàng vô thức nói: “A huynh, ta khỏi thật rồi, cứ
bảo bọn họ mang vào đi”
Chu Gia Huyên xoa mái tóc đen nhánh của nàng.
“Chờ chút, để y công khám đã” Giọng nói dịu dàng vang lên.
Cửu Ninh dựa vào cái gối gấm gấm Tứ Xuyên mềm mại, cẩn thận quan sát Chu
Gia Huyên.
Hắn ta có ngũ quan đoan chính, vẻ ngoài tuấn tú, tuy tuổi còn trẻ nhưng lại
theo học danh sĩ đức cao vọng trọng, giao du rộng rãi, khí độ phi phàm, đầu
mày cuối mắt đều toát lên vẻ cao quý thanh nhã của kẻ sĩ.
Trong số các nam tử Chu gia, nhân phẩm của hắn ta xuất chúng nhất, tài học
cũng vượt trội nhất.
Người cứu Tiểu Cửu nương trong mơ là hắn ta sao?
Cửu Ninh nhìn chằm chằm không rời mắt khỏi Chu Gia Huyên.
Chu Gia Huyên nhíu mày, hơi cong ngón tay gõ nhẹ vào trán nàng: “Vẫn còn
khó chịu phải không?”
Cửu Ninh lắc đầu, khẽ cười, hai má lúm đồng tiền hõm thật sâu.
“A huynh đẹp quá!”
Người Chu gia coi vẻ đẹp của Tiểu Cửu nương là công cụ, Chu Gia Huyên lại có
thể chết vì Tiểu Cửu nương, không hổ là đệ tử do danh dĩ dạy dỗ, phẩm hạnh
chính trực, cao khiết.
Khác hoàn toàn với phụ thân tham sống sợ chết Chu Bách Dược kia.
Cửu Ninh là nhân vật phản diện, nhưng nàng thật lòng kính trọng những người
tốt, chính trực và kiên cường.
Tiếc rằng nhiều người mang danh vì chính nghĩa ngoài kia thực chất lại là kẻ
giả tạo vụ lợi.
Chu Gia Huyên ngẩn người, sau đó bật cười.
“Quan Âm Nô đẹp nhất!”
Dáng lông mày và mắt của hắn ta thon dài, lúc cười lên lại càng dịu dàng như
màn sương mỏng lúc sáng sớm trong rừng rậm.
Y công được Chu Gia Huyên mời về từ sáng sớm, sau khi bắt mạch cho Cửu
Ninh thì cười nói: “Không còn vấn đề gì nữa, không cần phải uống thuốc, nếu
còn chưa tiêu hóa thì uống bát canh chua là được”
Chu Gia Huyên nghiêm túc lắng nghe rồi đứng dậy tiễn y công ra ngoài.
Phùng cô và mấy tỳ nữ vội vàng bước đến bên giường: “Cửu nương, hôm nay
không được ăn nhiều như hôm qua đâu đấy!”
Cửu Ninh cạn lời, nàng thực sự không bị đau bụng vì ăn quá nhiều mà!
Tiếc là chẳng ai chịu nghe nàng giải thích. Phùng cô hỏi y công xong thì sai
mấy tỳ nữ dọn hết các hộp trái cây trong phòng đi, tiện thể lấy luôn hộp bánh
ngọt hấp mà Chu Gia Huyên mang đến lúc nãy.