HOA VĂN QUỶ DỊ ( Thuật Xăm Sinh Tử)

Chương 1. Hình xăm



Ta tên là Đường Hạo, ông nội ta tên Đường Vân. Từ nhỏ, ta và ông nội sống

nương tựa vào nhau. Cha mẹ ta bỏ nhà đi từ khi ta còn rất nhỏ, rồi chẳng bao

giờ quay về nữa.

Ông nội ta có một nghề, đó là xăm hình. Ông mở một tiệm xăm ngay trong

làng.

Theo lý mà nói, ở nông thôn thì chẳng mấy ai xăm hình, nghề này hẳn là chẳng

kiếm được bao nhiêu tiền. Ấy vậy mà kỳ lạ thay, tiệm xăm của ông không

những khách ra vào tấp nập, mà còn có rất nhiều người từ nơi khác đến tìm

ông. Trong làng, ông nội cũng được kính trọng vô cùng, người đến nhờ xăm

hình đếm không xuể. Điều khiến ta ghen tị nhất là trong tiệm của ông thường

xuyên có đủ kiểu mỹ nhân, xăm hình vừa là kỹ thuật, vừa là phúc lợi.

Tiệm của ông được ưa chuộng đến vậy, là vì hình xăm của ông quá thần kỳ —

không, có lẽ phải nói là quá tà môn. Đến giờ ta vẫn còn nhớ chuyện ông từng

xăm cho vợ ông trưởng thôn — một chuyện kỳ dị đến rợn người.

Nói đến trưởng thôn, ông ấy là người giàu nhất làng. Vợ ông thì xinh đẹp, lông

mày cong cong, eo nhỏ dáng chuẩn, nước da trắng hồng quyến rũ. Có điều tai

họa là: trưởng thôn đã bốn mươi tuổi mà vẫn không có lấy một đứa con.

Sau này, vợ ông trưởng thôn tìm đến ông nội ta. Ta tò mò nên lén nghe trộm,

mới phát hiện bọn họ đang bàn chuyện con cái. Sau đó vợ trưởng thôn cùng

ông nội bước vào phòng xăm, và liên tục đến xăm trong mấy ngày, trưa nào

cũng ghé qua.

Khoảng một tháng sau, vợ ông trưởng thôn thật sự mang thai. Lúc đó ta còn

nhỏ, một mực cho rằng ông nội cắm sừng trưởng thôn, tức chết đi được, nghĩ

ông nội là một lão biến thái, đã già rồi mà còn đi “sản xuất cho ta một cậu chú

nhỏ”.

Dĩ nhiên, lớn lên ta mới hiểu: trưởng thôn bao năm cày bừa mà không có con,

ông nội già như vậy càng không thể. Vấn đề hẳn nằm ở hình xăm. Nhưng lúc

nhỏ, ta không tài nào hiểu nổi — một hình xăm thì làm sao khiến người ta

mang thai được?

Sau này, lúc vợ trưởng thôn sinh con thì gặp khó sinh mà chết, nhưng đứa bé

thì sống sót. Là một bé gái xinh xắn, giống mẹ như đúc.

Trưởng thôn thật sự rất thương vợ. Lúc đó vì đau buồn mà tuyệt thực, may mà

ông nội ta đến khuyên suốt mấy tiếng đồng hồ, ông ta mới chịu ăn lại, sống

tiếp.

Về sau, ông nội còn dắt ta đi thắp hương cho vợ trưởng thôn, lúc đốt tiền vàng

thì cứ thở dài không dứt, vẻ mặt đầy áy náy. Ông lẩm bẩm:

“Thân người dơ bẩn, Bồ Tát sao có thể được xăm lên chứ? Là có báo ứng đấy…

Lẽ ra ta không nên xăm Quan Âm ban con cho cô… Haiz, cô đúng là quá yêu

hắn, đến nỗi vì sinh con cho hắn mà chẳng tiếc cả mạng sống!”

❤❤❤

Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.

Lúc đó ta nghe không hiểu. Sau này mới biết, thì ra ông nội đã xăm hình Quan

Âm ban con lên người vợ trưởng thôn, nên bà ấy mới mang thai. Nhưng Bồ Tát

không thể xăm lên người, nếu không sẽ gặp báo ứng — vì vậy nên bà ấy mới

chết.

Chuyện này có tà môn không? Một hình xăm mà có thể khiến người ta mang

thai, rồi lại dẫn đến cái chết?

Ngoài chuyện đó, còn có một chuyện khác cũng tà môn không kém, cũng liên

quan đến hình xăm.

Ngày trước trong làng có một tên du côn vô công rồi nghề, biệt danh Thằng

Mạnh Thối. Sau này hắn ra thành phố lăn lộn vài năm, làm đại ca rồi quay về

làng, nằng nặc đòi ông nội ta xăm cho một hình Quan Công.

Xăm Quan Công lên người là tượng trưng cho dân xã hội đen: oai vệ, có khí thế,

mà Quan Công lại là biểu tượng của trung, nghĩa, nhân, dũng — rất hợp với kẻ

làm giang hồ như hắn.

Thế nhưng ông nội ta lập tức từ chối. Dù hắn van nài thế nào cũng không đồng

ý. Ông còn nói, Mạnh Thối mệnh yếu, xăm Quan Công sẽ không gánh nổi, sớm

muộn gì cũng xảy ra chuyện.

Nhưng tên đó tính nết côn đồ, không chịu từ bỏ. Sau đó còn định đốt tiệm

xăm, đào mộ tổ nhà ta, rồi dọa bắt cóc ta – không từ thủ đoạn nào.

Vì sự an toàn của ta, lúc đó ông nội đành thỏa hiệp, nhưng ông nói rõ: nếu xảy

ra chuyện, ông không chịu trách nhiệm!

Mạnh Thối thấy ông đồng ý thì gật đầu lia lịa, ông nội nói gì hắn cũng vâng dạ.

Sau đó, ông đã xăm cho hắn một hình Quan Công.

Quả nhiên, khoảng một tuần sau, chuyện xảy ra.

Nghe nói lúc đó hắn đang làm chuyện đồi bại với một cô gái trong ruộng ngô,

thì bất ngờ bị một con rắn lao ra cắn một phát.

Rắn đó là rắn hoa cỏ, không có độc, ở nông thôn rất hay gặp. Nhưng kỳ lạ là,

Mạnh Thối miệng sùi bọt mép, cơ thể co giật, đến khi đưa vào viện thì đã

không cứu được. Có người nói lúc đó còn thấy hình Quan Công trên lưng hắn…

mở mắt, nhìn mà lạnh cả sống lưng.

Trước kia còn nhỏ, ta nghĩ hắn chết vì rắn cắn. Nhưng giờ nghĩ lại, cái chết

của hắn không phải vì rắn, mà là hình Quan Công mở mắt kia!

xamhtml]

Chỉ là một hình xăm thôi, sao có thể tà dị đến vậy?

Ông nội còn bảo, nếu xăm Quan Công ở ngực, có thể vẫn ổn. Nhưng xăm ở

lưng, thì chắc chắn Mạnh Thối sẽ chết, vì hắn gánh không nổi.

Loại người như hắn, chết là đáng đời — đào mộ tổ người khác, hại cháu

ông, đáng chết!

Từ sau chuyện đó, ta càng thêm tò mò với hình xăm của ông nội. Năm ta mười

lăm tuổi, ông cuối cùng cũng đồng ý truyền nghề xăm cho ta.

Năm năm sau, ta gần như học hết kỹ thuật xăm của ông. Lúc đó ta mới

hiểu: hình xăm của ông nội… vốn không phải hình xăm bình thường!

Có một loại hình xăm tà dị, gọi là “Quỷ Văn”, tác dụng của nó… rất khó lường!

Nhắc đến quỷ văn, phải nói đến lịch sử của hình xăm.

Thời xưa, hình xăm gọi là thích thanh, trong văn cổ gọi là nhiếp – dùng kim có

mực để chích vào lớp da dưới, tạo thành các hoa văn hoặc chữ. Việc này có từ

hơn hai nghìn năm trước, người ta xăm hình để cầu may, để thể hiện sự tôn

sùng.

Những hình xăm kết hợp với âm thuật, có thể trừ tà, đổi vận, cầu tài, chiêu đào

hoa, hộ thân bình an – được gọi là “Quỷ Văn”.

Ông nội ta chính là truyền nhân đời thứ mười tám của Quỷ Văn, ta là đời thứ

hai mươi, vì cha ta là đời mười chín nhưng đã không học.

Ông nói, người biết Quỷ Văn bây giờ hiếm như lá mùa thu, có khi cả nước chỉ

còn mỗi nhà ta thôi.

Tiếc rằng, dù ta đã học được kỹ thuật quỷ văn, nhưng lại không được ông nội

cho phép sử dụng, chỉ được phép xăm những hình thông thường.

Bởi vì ông từng nói, quỷ văn là một loại âm thuật, mức độ tà môn khỏi cần bàn,

mà quỷ văn của nhà ta lại càng đáng sợ hơn — dùng chính thân thể con người

làm giấy vẽ, xăm hình quỷ thần, chiêu dẫn âm dương. Hỏa hầu của ta vẫn chưa

đủ, giờ mà đụng vào thì có thể mất mạng như chơi.

Thế nhưng, vào ngày trước Lễ Quỷ năm nay, ông nội lại đột ngột rời khỏi

nhà. Trước khi đi, ông dặn ta: “Tới Lễ Quỷ, sẽ có người và cả quỷ tới tìm con để

xăm. Nếu là người, con có thể xăm cho hắn — hắn sẽ cứu mạng con. Nhưng

nếu là quỷ, tuyệt đối không được xăm, hậu quả không lường được!”

“Còn một điều phải khắc cốt ghi tâm: chỉ được xăm dương văn, tuyệt đối

không được xăm âm văn!”

Quỷ văn phân thành âm dương, dương văn là chính đạo, còn âm văn thì tà dị

vô cùng, nhưng hiệu quả lại vượt trội hơn rất nhiều.

Hai loại xăm này về kỹ thuật thì khá giống nhau, nhưng hình xăm và mực dùng

thì hoàn toàn khác biệt. Nghe thì có vẻ kinh dị, nhưng dương văn thì chính

phái, hầu như không nguy hiểm. Những thứ được xăm chủ yếu là những vật

thuần dương, như thần, tiên, rồng, hổ vv.

Còn âm văn thì khác. Mực của nó. chính là dùng tà linh, oan hồn! Những hình

xăm cũng toàn là vật tà khí, nhưng hiệu quả gấp trăm lần dương văn. Ngay từ

ngày đầu nhập môn, ông đã dặn ta: “Tuyệt đối không được xăm âm văn!”

Tuy ta đã học xong kỹ thuật quỷ văn, nhưng chưa từng thực hành — dù là

dương hay âm, ta đều chưa từng chạm tới. Cũng chẳng hiểu làm sao để dùng

quỷ mà luyện thành mực xăm.

Ta chưa từng thấy quỷ, cũng không rõ thế giới này có thật sự tồn tại quỷ hay

không. Nên khi ông nói sẽ có quỷ đến nhờ xăm hình, ta suýt chút nữa cho rằng

ông phát rồ. Ta thầm nghĩ, lễ Quỷ còn chưa tới, sao ông già này đã bắt đầu nói

mấy chuyện ma quái rồi?

Thế nhưng, giọng điệu của ông lúc đó rất nghiêm túc, không hề giống đang nói

đùa. Thấy vậy, ta vội vàng hỏi cho rõ ràng: rốt cuộc là chuyện gì, ông định đi

đâu?

Nhưng ông chẳng giải thích gì nhiều, chỉ bảo là đi giải quyết một mối ân oán

mấy chục năm trước, căn dặn ta cứ làm theo lời ông, rồi quay người bỏ đi. Còn

cụ thể đi đâu, làm gì thì ông không nói. Lúc đó sắc mặt ông rất căng thẳng, tay

còn run lên — đó là lần đầu tiên ta thấy ông như vậy.

Vì lo lắng, sáng sớm hôm sau ta gọi điện cho ông, muốn hỏi việc đã xong

chưa, chừng nào ông về. Nhưng điện thoại lại tắt máy.

Ngay đúng lúc ấy, có người bước vào tiệm xăm — là một người phụ nữ mang

thai.

Cô ta tên là Trần Thúy Liên, người cùng làng, bọn ta đều biết nhau. Kỳ lạ là, cô

ta đến đây làm gì? Phụ nữ mang thai mà cũng muốn xăm sao?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.