Mắt thấy con vịt đã nấu chín sắp bay mất, trong lòng ta cuống cả lên. Đúng
lúc này, lại có một cô gái xinh đẹp nữa bước tới cửa. Vẻ ngoài ngây thơ ngọt
ngào, trạc tuổi ta. Cô ngậm một cây kẹo mút trong miệng, thỉnh thoảng lại
dùng đầu lưỡi nghịch ngợm liếm nhẹ.
“Cái chỗ quỷ quái gì đây, vừa cũ vừa nát, lại còn hẻo lánh, rốt cuộc phải ngốc
đến mức nào mới mở tiệm ở chỗ thế này” – cô ta lẩm bẩm, nhìn chằm chằm
vào tấm biển “Quỷ Văn” xiêu vẹo của ta.
Nghe xong, trong lòng ta thấy không mấy dễ chịu. Gì thế này? Vừa đến đã
chửi ầm lên. Nếu không phải là khách đến xăm, xem ta có lấy chổi dính phân
đuổi cô ta ra ngoài không! Xinh đẹp thì đã sao chứ? Ghê gớm lắm chắc?
“Anh chính là Đường Hạo sao?” – cô gái xinh đẹp sau khi bước vào liền tò mò
nhìn chằm chằm ta hỏi.
“Đúng vậy, xin hỏi cô đến để xăm hình phải không?” – ta gật đầu đáp, nhưng
cũng không kìm được tò mò mà quan sát cô ta. Cô ta biết tên ta ư? Một người
đẹp cấp độ này, ta chưa từng gặp bao giờ.
Xét về dáng người hay nhan sắc, cô ta đều bỏ xa Từ Mộng mấy con phố, mà
phải biết Từ Mộng chính là hoa khôi của chốn giải trí đấy.
“Nói nhảm, tất nhiên là đến xăm rồi, chẳng lẽ đến xem mắt với anh à? Xì!”
Cô gái này hình như không có tính tình tốt cho lắm, nhưng cũng không sao,
đến xăm là khách, ta xem cô ta là thượng đế cũng được!
Đúng lúc ấy, Từ Mộng đứng dậy nói sẽ đi trước, bảo thấy ta có khách thì không
quấy rầy nữa, chuyện xăm mình để cô ấy suy nghĩ thêm đã.
Nhưng cô ấy mới xoay người bước được vài bước thì bị cô gái kia gọi lại. Từ
Mộng hơi khó hiểu, bởi cô đâu quen biết người này, gọi cô làm gì?
Từ Mộng quay đầu nhìn cô gái, rồi hỏi: “Cô gọi tôi có chuyện gì à?”
Cô gái không đáp, chỉ để viên kẹo mút xoay trong miệng, sau đó đi quanh Từ
Mộng ba vòng.
“Dạo gần đây, cô đã ngủ với người chết à?” – cô gái đột nhiên hỏi.
“Cô… cô mới ngủ với người chết ấy! Cô nói kiểu gì vậy hả?” – Từ Mộng giận
tái mặt, nghe câu đó là nổi điên luôn.
Nhưng cô gái kia chẳng thèm để ý đến thái độ của Từ Mộng, đột nhiên vỗ nhẹ
vào trán cô một cái.
Ta cũng giật mình, mới nói được vài câu đã động tay động chân rồi à? Hơn nữa
hai người còn chẳng quen biết!
Nhưng điều làm ta kinh ngạc hơn là, ngay sau khi bị vỗ trán, trên trán Từ Mộng
bỗng hiện lên một làn khí màu xanh, có hai điểm giống như. con mắt, mà
vùng ấn đường cũng bị bao phủ bởi một làn khí đen mờ mờ.
Từ Mộng không nhìn thấy những thứ đó, cô ấy đang định nổi giận, ta vội kéo
cô lại, đưa gương cho cô soi. Cô vừa nhìn thì cũng bị dọa sợ nhảy dựng, nhưng
mấy hiện tượng kỳ quái ấy nhanh chóng biến mất.
“Cái này. là gì vậy?” – Từ Mộng không còn cãi nhau nữa, quay sang hỏi cô gái
kia với giọng run rẩy.
“Đó là oán thi. Nếu ta đoán không sai, thì có người đã mượn xác hoàn hồn để
hại cô. Cái người ngủ với cô hôm đó không phải người sống, mà là một cái xác
đã chết từ lâu”
“Nếu cái xác đó mang theo oán khí, mà lại cùng cô thân mật xác thịt, thì oán
thi sẽ bám vào người cô”
Cô gái ấy nói rất rành rọt, bộ dạng giống như thật lắm. Nhưng Từ Mộng vẫn
còn bán tín bán nghi, bản thân ta cũng nghe mà ngây cả người. Ông nội ta chỉ
dạy ta về xăm quỷ và xem bát tự, mấy thứ thế này ta thật sự không biết gì.
“Cô gái này là đang nói thật hay đùa vậy? Đừng có dọa ta đó” – mặt Từ Mộng
bắt đầu tái đi.
Cô gái lại hỏi Từ Mộng: “Lúc đó, con mắt của người đàn ông kia… có đảo được
không?”
Từ Mộng nghĩ một lúc rồi mới gật đầu lia lịa, cô ấy nói lúc đó tưởng người đàn
ông kia uống say, mà người say thì đôi khi con ngươi không xoay chuyển được.
Nhưng giờ nghĩ lại mới thấy có gì đó sai sai—nếu thật sự uống nhiều như thế,
thì quay về phòng còn sung mãnh được vậy sao?
monghtml]
Cô gái kia lại hỏi: “Dạo gần đây, cô có cảm giác như có thứ gì đó luôn bám
theo mình, nhưng lại không phát hiện được là gì đúng không?”
Lần này lại nói trúng phóc! Từ Mộng lại tiếp tục gật đầu lia lịa. Cô ấy bắt đầu
hoang mang rồi—cô gái này rốt cuộc là ai, sao lại thần thông như thế?
Cô gái kia nói tiếp: “Vậy là đúng rồi. Thi oán đã che mắt cô, cho nên mới không
phát hiện ra có thứ bẩn thỉu theo sau. Bảy ngày sau, con quỷ mượn xác hoàn
hồn ấy sẽ lấy mạng cô!”
Cô ta còn nói thêm, muốn chứng minh lời mình nói cũng dễ thôi—chỉ cần điều
tra về người đàn ông từng ngủ với Từ Mộng là được, chắc chắn hắn là người đã
chết từ trước đó rồi!
Chết từ trước đó? Chẳng phải là chết ngay đêm ngủ với Từ Mộng sao?
Nghe đến đây, Từ Mộng như bừng tỉnh đại ngộ, không nói một lời đã lao vội ra
ngoài, ta gọi thế nào cũng không quay lại.
Má nó, nói nãy giờ mà cuối cùng vẫn bỏ chạy!
Lúc ấy ta quay đầu lại hỏi cô gái kia rốt cuộc là ai, sao biết nhiều chuyện như
vậy?
Cô ta vừa liếm kẹo mút vừa nói tiếp: “Ta tên là Tô Tình, Trương Thanh là sư
huynh của ta, ngươi nói xem ta là ai? Chính hắn giới thiệu ngươi cho ta đấy”
Trương Thanh? Tên đó nhanh vậy đã biết chỗ tiệm xăm của ta rồi sao? Còn có
cả một sư muội xinh đẹp thế này nữa!
Thì ra con bé này cũng là một thiên sư, bảo sao lại có bản lĩnh. Vậy thì ta
không lo nữa, Từ Mộng sớm muộn gì cũng sẽ quay lại thôi.
❤❤❤
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.
Lúc này Tô Tình lại nói tiếp: “Nhưng mà sư huynh ta hình như cũng không
đáng tin lắm. Cái chỗ rách nát thế này, lại thêm một thợ xăm chưa mọc đủ
lông, thì có bản lĩnh gì chứ?”
Nghe câu này ta thật sự không ưa nổi. Ngươi có thể nghi ngờ bất cứ điều gì,
nhưng không được nghi ngờ kỹ thuật của ta! Ta liền nói với Tô Tình, nếu ta
xăm không tốt thì hoàn tiền toàn bộ, còn đền thêm tiền cũng được.
“Vậy à? Thế nếu ta muốn xăm quỷ văn, thì sao?” – Tô Tình thách thức, nhìn
chằm chằm vào ta.
Quỷ văn? Dễ ợt! Còn được nhiều tiền hơn nữa! Ta còn vui chẳng kịp, liền bảo cô
ta cứ yên tâm, không có hiệu quả thì hoàn tiền ngay. Chỉ là ta không hiểu vì
sao cô ta lại muốn xăm quỷ văn.
Tô Tình vốn là thiên sư, nếu chỉ là mấy chuyện tà môn tầm thường, cô ta có
thể tự giải quyết rồi, cần gì đến quỷ văn?
Nhắc đến lý do muốn xăm quỷ văn, gương mặt tinh nghịch của Tô Tình bỗng
chốc lạnh hẳn xuống.
Từ năm năm tuổi, Tô Tình đã luôn mơ đi mơ lại một giấc mộng giống hệt nhau
—mơ thấy một cỗ quan tài đen bằng than.
Thông thường, quan tài phải có màu đỏ, còn quan tài đen chỉ dành cho những
ai chết vì chiến tranh, t/ự s/át hoặc chết yểu. Mà quan tài làm bằng than
thì lại càng đặc biệt hơn, chỉ dùng để chứa thi thể của những người dính đến
tà khí.
Trong mơ, Tô Tình còn mở nắp quan tài ấy ra, bên trong là một bà lão mặc áo
tang màu đen.
Gương mặt bà lão đó cực kỳ quỷ dị—không phải mặt người, mà là mặt của một
con cáo. Trên gương mặt đầy lông trắng như tuyết, khoé miệng bị rạch một
đường dài đến tận mang tai, như đang cười nhếch mép.
Mỗi lần Tô Tình vừa tiến lại gần cỗ quan tài, bà lão ấy liền vươn móng vuốt sắc
nhọn ra, cười nhạt rồi kéo cô vào trong quan tài. Đến đoạn đó, Tô Tình luôn mồ
hôi đầm đìa, choàng tỉnh giữa đêm.
Giấc mộng ấy đã lặp lại hơn mười năm, lần nào cũng giống nhau y đúc.
Là thiên sư thì có thể giải mộng, nhưng không thể trừ mộng. Sư phụ của Tô
Tình cũng bó tay, chỉ từng nói một câu—quỷ văn thần bí khó lường, có lẽ sẽ
giúp được!
Trước khi làm quỷ văn, ta tò mò hỏi một câu. Tô Tình lườm ta một cái, nhưng
cuối cùng vẫn mang vẻ mặt chán chường mà kể sơ qua về giấc mơ ấy.
Sư phụ của Tô Tình từng nói, giấc mộng đó gọi là Bạch Hồ Cái Diện — Cáo
trắng che mặt.