HOA VĂN QUỶ DỊ ( Thuật Xăm Sinh Tử)

Chương 1231: Nơi kỳ quái



Trong khoảnh khắc nữ quỷ tái sinh, lập tức cắm đầu chạy. Có lẽ quá vội, hình như chạy nhầm hướng, mà lao về phía quỷ thành.

Nếu chạy về Rừng Quỷ thì thể ngoài, còn quỷ thành thì bốn phía tường đổ núi gãy, căn bản thể thoát, chỉ thể chui quỷ thành trốn tạm.

Ngựa chết coi như ngựa sống, đợi đến lúc nữ quỷ tái sinh xong thì trốn cũng kịp nữa.

Quỷ thành cũng phá hủy gần hết, tường thành sụp đổ, nhiều căn nhà nát bươm, lung lay sắp đổ, nhà còn nguyên vẹn thật sự chẳng mấy căn.

Ta tùy tiện xông một căn nhà, giải trừ quỷ hóa. Tiếp theo chỉ còn chờ đợi— đúng hơn là… chờ chết.

Toàn rã rời, ngã phịch xuống đất, hít thở hổn hển. Trán đầm đìa mồ hôi nóng. Dốc hết lực cũng chỉ giếc nữ quỷ một , nhưng vô ích—cô   thể tái sinh vô hạn, càng lúc càng mạnh, nhiều lắm chỉ cho chút thời gian thở dốc.

Ta quá mệt, ngã xuống liền như hôn mê, ngay cả cơn đau khi quỷ hóa cũng thể khiến tỉnh . Kiệt sức đến cực điểm, ý thức của dần dần tan biến.

Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.

Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ❤️❤️❤️

Khi tỉnh , trời tối đen. Quỷ thành lấy một tia sáng, bụng đói đến réo ùng ục—trận chiến tiêu hao quá lớn.

“Ta… còn sống ?” Ta lảo đảo dậy, ngờ nữ quỷ tìm , xem mạng vẫn còn cứng thật.

Ta mở cánh cửa mục nát, loạng choạng bước ngoài. Bên ngoài một bóng , quỷ thành rộng lớn trông vô cùng tiêu điều, như một phế tích.

Trên bầu trời treo một vầng trăng sáng, mang theo cảm giác âm u. Ta tìm quanh một lúc, phát hiện trong vài chiếc ba lô còn bánh nén. Ta ăn tạm một ít để hồi phục thể lực, định nán nữa, rời khỏi quỷ thành .

Không nữ quỷ , thời gian dài như , chắc hẳn tìm thì cũng nên rời . Hơn nữa nếu cô  còn ở đây, luồng quỷ khí mênh mông nhất định thể cảm nhận .

Ta vội vàng chạy ngoài thành, nhưng kỳ quái — khỏi cổng thành , vẫn là quỷ thành!

Lùi về phía cũng là quỷ thành. Ta dường như thể ngoài! Quỷ thành rốt cuộc là chuyện gì?

Ta thử nhiều , nhưng giống hệt quỷ đả tường, bất kể thế nào cũng thoát , tà môn vô cùng.

Ta ngẩng đầu vầng trăng trời, đột nhiên nó biến thành màu đỏ. Trước đó là trăng lưỡi liềm, giờ thành trăng tròn, bên trong vầng trăng dường như một con bướm đang bay.

lúc , trong túi thứ gì đó phát sáng. Ta móc xem—chính là cây kim xăm , nó phát ánh nhàn nhạt, dường như đang dẫn đường cho .

Ngay lúc , một con bướm đáp xuống vai , phát âm thanh kỳ quái, như đang thì thầm, nhưng rõ nó gì.

“Bướm ư? Trong quỷ thành sinh vật ?” Tim thắt , lập tức cảm thấy điều . Không—đây quỷ thành thật sự. Đây là nơi nào?

Là mộng ? Hay là… chết ? Bị giếc trong lúc hôn mê cũng thể xảy , thậm chí còn khả năng. Nữ quỷ tìm hẳn là dễ, quỷ thành lớn đến cũng chỉ . Tệ hơn nữa, nếu cô  phá hủy bộ quỷ thành, cũng sẽ chôn trong đống đổ nát.

“Nơi rốt cuộc là ? Có ai ?” Ta lớn tiếng gọi, nhưng ai đáp . Chỉ con bướm vai bay lên, “vù” một tiếng biến mất.

Ta tìm kiếm—đó là sinh vật sống duy nhất, mất một “bạn đồng hành” như .

con bướm biến mất quá nhanh, theo kịp. Chớp mắt một cái, nó còn thấy , chỉ cây kim xăm trong tay vẫn đang phát sáng.

“Là ngươi giở trò ? Rốt cuộc là chuyện gì? Hay là chết ?” Ta hỏi cây kim xăm.

Kim xăm tuy phản ứng, nhưng cuối cùng vẫn thể chuyện, càng thể trả lời câu hỏi của .

Đột nhiên, lưng vang lên một tiếng “cạch”—âm thanh quân cờ rơi xuống bàn cờ.

Ta giật một phen, vội vàng xoay , lập tức thấy một đàn ông. Hắn mặc trang phục cổ đại, toát khí chất nho nhã, mặt là một bàn cờ.

“Đánh một ván chứ?” Người đàn ông với , mỉm .

“Ngươi là ai?” Ta nhíu mày . Tuy bươm bướm biến mất, nhưng cuối cùng cũng một kẻ mở miệng chuyện.

“Ta chính là bươm bướm” Người đàn ông cố ý vẻ thần bí, mặt vẫn luôn treo nụ .

“Bươm bướm? Đừng đùa nữa, rảnh ở đây nhảm với ngươi” Ta đáp . Đến giờ vẫn hiểu đây rốt cuộc là nơi nào, ai rảnh mà để bày trò huyền bí.

“Ta đùa, thật sự chính là con bướm nãy” Người đàn ông thu nụ , nghiêm túc .

“Được, coi như ngươi là bươm bướm , đây là chỗ nào?” Ta hỏi.

Người đàn ông chút do dự: “Hẳn là… mộng cảnh”

Mộng cảnh ư? Ta , đúng là đang mơ. Xem chết, thì , còn sống là .

“Huynh , xin , rảnh ở đây mơ với ngươi”

Nói xong, liền tát liên tiếp hơn chục cái mặt , tự đánh cho tỉnh, kết quả đau đến nhe răng trợn mắt.

“Không đúng, mơ đau chứ?” Ta lập tức tức giận đàn ông . Chẳng lẽ đang trêu đùa ?

“Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi đang lừa đúng ? Nằm mơ còn đau?” Ta chất vấn.

“Ta… tên là Trang Tử, ngươi cũng thể gọi là Trang Chu. Có thể ngươi quen .” Người đàn ông vội vàng giải thích, thái độ hòa nhã, giống kẻ trêu .

“Trang Chu? Là Trang Chu trong ‘Trang Chu hiểu mộng mê bướm’ đó ? Hay là cưỡi cá Côn?” Ta đầy nghi hoặc hỏi. Sao thể gặp tên ? Ta với hẳn cách nhiều năm, căn bản cùng một thời đại.

Nguồn: Sưu tầm


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.