Trong đêm tối đen như mực, một bộ xương chậm rãi bước con hẻm nhỏ, tựa như quỷ mị.
Chỉ thấy trong cơ thể bộ xương một khối huyết ngọc lơ lửng, tỏa ánh sáng mờ quái dị. Bộ xương khoanh chân xuống, hai tay vận khí, huyết ngọc ngừng phát huy sức mạnh kinh khủng, cuối cùng… mà khôi phục máu thịt, biến thành một ông lão.
“Hừ, may mà máu thịt của là do ngọc ban cho, nếu giúp Tu La xong còn kéo cả bản xuống theo” Đường Vân giả hừ lạnh một tiếng, trong giọng chút oán trách. ai ngờ giữa chừng xuất hiện một nữ quỷ lợi hại đến . May mà chạy thoát, dựa sức mạnh của huyết ngọc, những hề hấn gì, còn khôi phục nhục .
Vốn dĩ rời khỏi những luồng khí là sẽ chết, nhưng mạng gắn với huyết ngọc, chỉ cần huyết ngọc còn, sẽ dễ chết như , hơn nữa còn thuận lợi về thành phố Trung Hải.
“Đường Hạo ở đây, đúng là thời cơ để đoạt lấy thi cốt Khê Minh” Đường Vân giả nở nụ âm hiểm. Nếu sớm Đường Hạo sẽ Quỷ Thành, chẳng bám theo Tu La gì.
Mục tiêu của từ đầu tới cuối, chính là thi cốt Khê Minh!
Ba giờ sáng, đêm khuya tĩnh mịch, xung quanh tiệm xăm một bóng , nhưng đèn vẫn sáng.
“Muộn thế còn ngủ, là ai chứ?” Đường Vân giả nhíu mày, chút nghi hoặc. Ba giờ , bình thường ngủ say, mà đèn tiệm xăm vẫn sáng, còn lờ mờ thấy tiếng tivi.
“Là ai? Ra đây gặp !”
Đột nhiên, một giọng vang lên từ bên trong.
Đã phát hiện thì trốn cũng vô ích. Đường Vân giả hai lời, đẩy cửa bước . Đường Hạo ở đây, tin còn ai thể cản .
Vừa mở cửa, Đường Vân giả liền thấy Quách Nhất Đạt nửa nửa sofa, mắt rời màn hình tivi. Đến khi bước , Quách Nhất Đạt mới liếc một cái. thấy rõ diện mạo Đường Vân giả, chiếc điều khiển trong tay “cạch” một tiếng rơi xuống đất.
“Đường gia?” Quách Nhất Đạt kinh hô.
“Là đây, Quách tử!” Đường Vân giả thuận miệng đáp, quên mất đang giả mạo Đường Vân. Dù cũng ai cũng .
“Ôi chao, Đường gia, nhớ ngài chết !” Quách Nhất Đạt hề , ôm chầm lấy Đường Vân giả, mừng rỡ đến rơi nước mắt.
“Ta cũng nhớ ngươi lắm, Quách tử” Đường Vân giả nhập vai cực sâu, diễn xuất lập tức đè bẹp đám tiểu thịt tươi. trong lòng thầm nghĩ: thi khí thật mạnh, trong ký ức của Đường Vân, tên chỉ là một tay chân, thi khí?
“Đường gia, ngài ? Sao cũng tới tiệm xăm nữa?” Quách Nhất Đạt vội hỏi.
Đường Vân giả thở dài một tiếng:
“Haiz, thì dài, nhưng bây giờ lúc giải thích. Ta về lấy chút đồ, gấp. Những chuyện sẽ với ngươi”
“Lấy gì ?” Thấy gấp gáp như thế, Quách Nhất Đạt cũng dám hỏi nhiều, dù đó cũng là Đường gia mà kính trọng nhất.
Đường Vân giả trả lời ngay, mà tới chính giữa tiệm xăm, đưa tay thăm dò một chút, trong lòng lập tức mừng rỡ. Không sai, thi cốt Khê Minh quả nhiên chôn nền tiệm xăm.
“Hồi mới xây tiệm xăm, chôn thi cốt của một lòng đất. Ta đào lên đem chôn , nếu sẽ xảy chuyện lớn” Đường Vân giả tùy tiện bịa một lý do. Với thái độ của Quách Nhất Đạt đối với , gì Quách Nhất Đạt cũng tin.
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ❤️❤️❤️
“Cái gì? Dưới tiệm xăm chôn thi cốt?” Quách Nhất Đạt giật . Hắn ở tiệm xăm cũng ít năm, mà giờ mới chết.
“ , nhưng kịp giải thích với ngươi. Ta đào lên ngay, lỡ thời khắc thì xong” Đường Vân giả còn cố ý liếc thời gian, trông vô cùng gấp gáp, mồ hôi trán túa , bộ dạng như sắp cháy nhà đến nơi.
Quách Nhất Đạt hề , lừa xoay như chong chóng, còn giúp đào nền nhà để lấy thi cốt.
Quách Nhất Đạt chuẩn dùng sức, đột nhiên một luồng lực lượng từ đất bộc phát, trực tiếp hất văng , đập mạnh tường.
“Đệch, cái quái gì thế ?” Quách Nhất Đạt kinh ngạc . May mà thể cứng cáp, nếu cú đủ ăn hành.
“Quả nhiên pháp trận” Đường Vân giả thầm nghĩ, xem chỉ thể cưỡng phá.
“Đừng sợ, năm đó bày pháp trận, để giải .” Đường Vân giả tiếp tục bịa chuyện.
“Pháp trận? Chôn tiệm xăm mà còn dùng pháp trận, rốt cuộc là thi cốt của ai?” Quách Nhất Đạt cực kỳ khó hiểu.
“Là thi cốt của một cao nhân, chôn tiệm xăm để trấn bình an. Giờ thời hạn tới, buộc đào lên đem chôn . Quá giờ thì coi như thất tín, cả nhà chết sạch” Đường Vân giả tiếp tục dối, bịa chuyện trơn tru. Quách Nhất Đạt thật giả, nhưng chọn tin Đường Vân. Bao năm tình cảm, thể nghi ngờ kính trọng nhất.
Hắn nào ngờ , Đường Vân mắt là giả.
Đường Vân giả dang hai tay, ấn mạnh xuống đất, mượn sức mạnh của huyết ngọc, bắt đầu đối kháng với pháp trận lòng đất.
Hai luồng sức mạnh giằng co lẫn , nhưng pháp trận cũng yếu. Đường Vân giả dùng hết thủ đoạn, cưỡng ép suốt nửa tiếng, cuối cùng “ầm” một tiếng, phá nát pháp trận.
Sức mạnh của ngọc cũng hề kém, mà pháp trận thì lâu năm thất tu, còn như xưa, cuối cùng Đường Vân giả cưỡng phá.
Nếu sức mạnh của huyết ngọc, Đường Vân giả tuyệt đối thể phá pháp trận .
“Được , giúp lấy thi cốt .” Đường Vân giả .
“Vâng, Đường gia” Quách Nhất Đạt lập tức động thủ. Cùng với gạch men và nền đất, đào sâu chừng ba mét, cuối cùng cũng đào … một cỗ quan tài.
Chiếc quan tài bằng gỗ đỏ, trông cổ xưa, đóng chặt bằng mười tám chiếc đinh. Trên quan tài nhiều hoa văn, giống như những hình xăm kỳ dị.
“Ta tìm ngươi .”
Đột nhiên, huyết ngọc trong cơ thể Đường Vân giả bắt đầu đập thình thịch, thình thịch, dường như cực kỳ hưng phấn.
“Đưa cô !”
Huyết ngọc bất ngờ truyền mệnh lệnh thẳng trong đầu Đường Vân giả.
“Ta đây, Quách tử, lát nữa sẽ giải thích với ngươi, trông coi tiệm xăm”
Trước khi rời , Đường Vân giả vẫn quên phô diễn diễn xuất. Quách Nhất Đạt cũng tin sái cổ, mắt đỏ hoe.
“Vâng, Đường gia, chờ ngài” Quách Nhất Đạt .
Đường Vân giả gật đầu, vác quan tài lên vai bước ngoài cửa, cực kỳ nhẹ nhàng, gặp chút trở ngại nào, còn hỗ trợ, chuyến đúng là mỹ mãn.
Quan tài nặng, bởi bên trong chỉ còn thi cốt, trọng lượng gần như đáng kể. Với sức lực của Đường Vân giả, một cỗ quan tài thì nhằm nhò gì, một tay vác lên vai là .
Ra khỏi tiệm xăm, Đường Vân giả còn ung dung nữa, lập tức chạy như bay. Chỉ là cảnh tượng phần buồn — nửa đêm mà trông thấy một ông già vác quan tài chạy đường, dọa cho sợ chết khiếp .
Nguồn: Sưu tầm