Nhân thiết sụp đổ, ly hôn vợ, công việc không thuận lợi, anh ta đều đổ lỗi cho Tiêu
Hòa, tuyệt đối không thừa nhận là do mình.
“Anh ta lại nhìn chị rồi”
Lúc ăn cơm, Ôn Khả Khả liếc nhìn về phía xa, thấy ánh mắt đầy hận thù của Hàn
Thành đổ dồn vào Tiêu Hòa, nhỏ giọng nói: “Nếu như ánh mắt của anh ta có thể
giếc người thì chị chắc chắn đã chết mấy lần rồi”
Tiêu Hòa ngồi quay lưng lại với Hàn Thành, không hề nhúc nhích.
Mấy ngày nay, cô đã quen với ánh mắt như vậy, hoàn toàn không để ý đến.
Ôn Khả Khả vừa ăn cơm vừa lẩm bẩm: “Anh ta điên rồi sao? Vợ ngoại tình cũng
có thể đổ lỗi cho chị, chẳng lẽ là chị cầm dao ép họ làm à?”
Cả ê-kíp chương trình đều có thể nhận ra thái độ của Hàn Thành đối với Tiêu
Hòa, cảm thấy không thể lý giải nổi.
“Ngày nào cũng nhìn chằm chằm như vậy, làm sao mà ăn cơm được?” Cô ấy nói.
Cơm hộp trước mặt Tiêu Hòa là do ê-kíp chương trình đặt, hai món mặn hai món
chay, mùi vị và hình thức đều không tệ, nhưng cô vẫn chưa động đũa, không phải
là vì ánh mắt của Hàn Thành ở phía sau.
Sự đe dọa này đối với cô mà nói chẳng là gì, không cần phải kiêng dè.
Chỉ là cho dù anh ta không nhìn chằm chằm thì bây giờ cô cũng không ăn nổi.
Kể từ khi vô tình chụp được bức ảnh bán khỏa thân của Giang Diệp, những bức
ảnh khác đột nhiên mất tác dụng, sau đó mỗi lần nhìn thấy Giang Diệp, trong đầu
Tiêu Hòa lại tự động hiện ra bức ảnh đó.
Nhìn ánh mắt ngây thơ vô hại của Giang Diệp, trong lòng Tiêu Hòa hiếm khi có
chút áy náy, gần đây vẫn luôn tránh anh, còn muốn nhân cơ hội này, bẻ bản thân
mình ngay thẳng trở lại.
Ít nhất thì với tư cách là một người trưởng thành có khả năng tự chủ mạnh mẽ,
chuyện ảnh khỏa thân không nên xảy ra.
Sau khi hạ quyết tâm, Tiêu Hòa đã mấy ngày không xem ảnh của Giang Diệp, hậu
quả là mỗi lần ăn cơm, những ký ức về ngày tận thế và zombie lại ùa về.
Những xác chết thối rữa, những con zombie bốc mùi hôi thối, còn có cảnh
tượng giếc chóc lẫn nhau, liên tục xuất hiện trong đầu cô.
399.html]
Vì vậy, mặc dù ê-kíp chương trình chuẩn bị toàn là món ăn ngon nhưng cũng khó
có thể kích thích được sự thèm ăn của Tiêu Hòa.
Chế độ ăn uống không lành mạnh mấy ngày nay khiến tứ chi cô mềm nhũn, biểu
cảm cũng lạnh lùng.
Lúc này, Tiêu Hòa đang cau mày nhìn hộp cơm trước mặt.
Món ăn giống hệt nhau, Ôn Khả Khả đối diện ăn ngon lành, còn cô thì không có
chút hứng thú nào.
“Đội trưởng, chị chưa ăn nữa hả?” Ôn Khả Khả ăn xong, thấy cô vẫn không động
đũa liền hỏi.
Tiêu Hòa chỉ nói: “Cô ăn xong thì đi chuẩn bị ghi hình đi, lát nữa tôi qua”
Mấy ngày nay, Ôn Khả Khả đã quen với việc Tiêu Hòa ăn uống chậm chạp, dứt
khoát đứng dậy, suy nghĩ một chút lại nhỏ giọng nhắc nhở:
“Vậy em qua trước nhé. Đội trưởng, chị cẩn thận Hàn Thành, anh ta vẫn đang
nhìn chằm chằm chị đấy”
Tiêu Hòa khẽ gật đầu, đợi Ôn Khả Khả đi rồi mới lấy điện thoại ra đặt trên bàn,
mở album ảnh có tên “Ăn cơm”, lật từng tấm ảnh Giang Diệp, chuẩn bị động đũa.
Tấm đầu tiên là món cải thìa xào mà cô thích nhất.
Trước đây mỗi lần mở ra, cô đều thấy thèm ăn, nhưng hôm nay hình như không
còn tác dụng nữa.
Tấm thứ hai.
Tấm thứ ba.
..
Lật từng tấm ảnh, Tiêu Hòa càng lật về sau thì càng nhíu chặt mày.