Thời Dân Quốc, đã từng khai quật vô số cổ mộ quái dị, trong đó nổi danh nhất
có hai:
Một là: Mộ nữ thi khát máu.
Năm ấy, giáo sĩ người ngoại quốc Smith đang xây giáo đường ở Thiên Tân, vô
tình đào được một cỗ quan tài đỏ thẫm.
Một vị cao nhân quát lớn: “Đào thêm ba thước nữa, tất sẽ có người chết!”
Smith bất mãn nói: “Dù ta có đào bốn thước thì có thể thế nào?”
Cao nhân chỉ cười lạnh, bỏ đi.
Quả nhiên, dưới lớp đất ba thước, lại lộ ra một cỗ quan tài đỏ nhỏ hơn, đầy tà
khí.
Kinh khủng nhất là: từ đó về sau, mỗi ngày lại có một phu khuân vác mất tích
và chiếc tiểu quan tài đỏ ngày ngày đều rỉ ra máu tươi.
Smith lúc này mới hoảng loạn, vội vã cầu xin cao nhân giúp đỡ. Cao nhân đưa
cho hắn bảy chiếc đinh sắt dài nửa thước, bảo đóng theo quy tắc “trên bốn
dưới ba”, phong chặt cả hai cỗ quan tài.
Đêm đó, từ quan tài truyền ra âm thanh móng tay cào cấu, tiếp đến là tiếng
thét dài thảm thiết vang dội nửa thành Thiên Tân.
Về sau, cao nhân giải thích: đây là loại quan tài cực hiếm gọi là tử mẫu liên
tâm quan. Trong quan tài lớn chôn một nha hoàn thời cổ, mang thai mà bị
phu nhân ép mổ bụng lấy thai, rồi chôn cả mẹ lẫn con, đời đời không được
siêu sinh – đây chính là kết cục tranh sủng trong hậu viện.
Vài ngày trước, nữ thi kia hóa thành cương thi dụ dỗ phu khuân vác, hút hết
tinh khí để nuôi dưỡng ác thai trong quan tài nhỏ. Nếu để ác thai ra đời, e rằng
sẽ đại họa nhân gian.
Cao nhân bèn mở nắp quan tài, trong quan lớn quả nhiên là một mỹ nữ da
trắng như ngọc, dung nhan như thật, còn quan nhỏ là một thai nhi lông đen
đầy mình.
Cả hai đều thi thể ngàn năm không thối rữa, móng tay đỏ máu, răng nanh
trắng lạnh, trông rùng rợn vô cùng…may nhờ đinh sắt phong chặt mới có thể
khiến chúng không tác quái được nữa.
Giáo sĩ muốn trả ơn bằng tiền, cao nhân chỉ cười, chỉ vào chiếc vòng ngọc trên
tay nữ thi nói: “Cặp vòng bạch ngọc Long Phượng Liên Hoa này, ta xin”
Hai là: Mộ rết thôn Liên Từ.
Ở thôn Liên Từ, người dân thích ăn dưa muối, nên trước cửa nhà nào cũng đặt
một chum dưa.
Một ngày mưa, cao nhân đi ngang, vừa ngửi mùi dưa liền biến sắc. Ông hỏi
dân làng:
“Gần đây các người có phải tiểu tiện nhiều, đại tiện ít, thậm chí không đi nặng
nữa phải không?”
Dân làng giật mình, tưởng gặp thần tiên, thành thật kể: “Không chỉ vậy, nhiều
nhà cả vợ chồng đều bỗng dưng bụng to lên…”
Cao nhân giận dữ quát:
“Lập tức đập hết chum dưa, cả làng dọn sang bên kia sông còn có đường
sống!”
Nói rồi, ông mở một chum dưa, chỉ thấy trong mấy củ dưa muối chui ra từng
con rết xanh biếc, thân dài trăm chân, đáng sợ vô cùng.
Những gia đình bụng to kia, khi cao nhân chạy đến thì đã muộn – cả nhà chỉ
còn lại lớp da người rỗng ruột, bên trong đầy ắp trứng rết như trứng cá.
Cao nhân thở dài, trước tiên dẫn dân làng qua sông lánh nạn. Sau đó, một
mình cầm đao, trong màn mưa mịt mùng, bước thẳng vào ổ rết.
Về sau, dân làng mới biết, dưới thôn Liên Từ có một cổ mộ rết hiếm thấy, chôn
một đạo sĩ trong cung cầu trường sinh bất tử, cùng loài rết kịch độc hắn nuôi
trong lò luyện đan.
Nếu cao nhân đến muộn một ngày, tất đã dân làng bị rết đẻ trứng trong bụng,
biến thành xác sống.
Mưa tạnh, cao nhân cũng rời đi, chỉ mang theo một cái bát đất sét từ quan tài
đạo sĩ.
Dân làng khó hiểu: “Ngài không quản đường xa tới đây, chỉ vì cái bát bẩn chó
còn chê này sao?”
Cao nhân cười: “Đây đâu phải bát thường, chính là một chế tác đã thất truyền
trong cung đình – Thanh Hoa Thu Quỳ bát”
Hai chuyện kỳ dị trên đều có thật. Cao nhân ấy tên là Lão Giang, thành viên tổ
chức thần bí mang tên Kỳ Lân.
Kỳ Lân rốt cuộc thuộc về nhà nước hay dân gian không ai rõ. Mỗi người trong
tổ chức đều giữ bí mật về quá khứ mình, dù trải qua bao chuyện kinh khủng,
khó tin đến đâu.
Nhưng điều chắc chắn là: mỗi thành viên Kỳ Lân đều là cao thủ trong vạn
người.
Thời bình, Kỳ Lân là thần bảo hộ trấn quốc.
Họ dùng trí tuệ uyên bác, thủ đoạn vô song, giúp khắp nơi khai quật cổ mộ, thu
hồi quốc bảo, trấn áp các hiện tượng quỷ dị.
Thời loạn, Kỳ Lân bộc lộ nanh vuốt.
Dù là ngoại nhân buôn lậu quốc bảo, hay đạo tặc tàn ác, một khi gặp Kỳ Lân,
cả đời sẽ bị ác mộng đeo bám.
Vì thế trong giới trộm mộ từng lưu truyền câu: “Thà chọc Quỷ Sai Diêm Vương,
chớ đụng Hắc Đao Kỳ Lân”
Bạn hỏi sao tôi biết?
Bởi vì tôi từng là một thành viên Kỳ Lân, có vinh hạnh bái Lão Giang Đông Hổ
làm sư phụ đầu tiên, cùng ông bảo vệ quốc bảo gần nửa đời.
Tôi tên Lý Kinh Lam.
Năm hai mươi tuổi thi đậu vào Viện Nghiên cứu Lịch sử Yên Kinh. Khi ấy, viện
trưởng nói ngành khảo cổ đang bắt đầu phục hồi, chúng tôi sẽ là thế hệ kế
thừa.
Năm đầu học khảo cổ khai quật.
Năm hai học bắn đạn thật.
Năm ba luyện tập gan dạ.
Cái gọi là luyện gan dạn, chính là bịt mắt chúng tôi bằng vải đen, chở bằng xe
tải ra nơi hoang vu không bóng người, rồi từng đứa bị ném thẳng vào cổ mộ để
rèn luyện…
Mỗi sinh viên chỉ được phát cho một con dao, một chiếc đèn pin, và một khẩu
súng lục chỉ có sáu viên đạn.
Ban đầu chẳng ai coi trọng. Nhưng cho đến khi tận mắt thấy một người bạn
hôm qua còn cùng nhau cười nói, bỗng hét thảm rồi bị một cánh tay như xúc
tu kéo đi mất, chúng tôi mới hiểu đây không phải diễn tập!
Người ấy bị lôi vào cánh cửa đá nơi tận cùng bóng tối, bị ép sống mà chết.
Khe cửa chỉ rộng chừng bốn mươi phân, tôi thật không thể tưởng tượng nổi
phải khủng khiếp đến mức nào mới có thể nghiền nát xương cốt, kéo cả một
con người vào bên trong. Tôi càng không biết, đằng sau cánh cửa với vô số
xúc tu đang quẫy động ấy rốt cuộc là loài quái vật gì của nhân gian? Chúng tôi
chỉ là những sinh viên mới vào nghề, tại sao phải lấy cái chết để rèn luyện?
Trong ánh sáng mờ run rẩy của đèn pin, tôi chỉ thấy vệt máu loang lổ trên
cánh cửa đá đỏ chói mắt. Có người khóc rống lên vì sợ hãi, có người rút súng
bắn loạn khắp nơi, có kẻ quay người toan bỏ chạy.
Chỉ có tôi cố gắng suy nghĩ, đây là loại mộ thời đại nào, xúc tu kia là loài thú
giữ mộ gì, nhược điểm nằm ở đâu, liệu những thứ trong tay tôi có hữu dụng
không.
Mái vòm mộ chạm khắc mạ vàng, chắc hẳn là thời Kim quốc.
Xúc tu kia rất giống ghi chép trong điển tịch dân gian Kim quốc: “Thiên thủ La
Sát”!
❤❤❤
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.
Đó vốn là một loại thực vật, có thể quấn giếc mọi sinh linh, nhược điểm: sợ
ánh sáng.
Nhìn đám đèn pin vương vãi khắp đất, một kế sách bỗng lóe lên trong đầu tôi…
Trong số mười lăm sinh viên, một người chết, mười ba người chạy thoát.
Chỉ có tôi cắn răng quyết đấu đến cùng với Thiên thủ La Sát, toàn thân đầy
thương tích, cuối cùng mới bò ra khỏi cổ mộ.
Ra ngoài, thấy một đội chuyên gia khảo cổ vũ trang đầy đủ đang chờ sẵn để
cứu viện, tôi mới biết ngôi mộ số 1102 vốn chỉ là đề khảo hạch. Khi khai quật
lần đầu, tất cả nguy hiểm đã được dọn sạch, nên mới dùng làm nơi thử thách
người mới.
Nào ngờ, chúng tôi gặp phải đúng lúc Thiên thủ La Sát vừa tỉnh giấc.
Vậy nên cuộc rèn luyện gan dạ, từ bình thường đã biến thành ác mộng địa
ngục. Khi ấy tôi chẳng còn hơi sức đâu mà chửi rủa, bởi nỗi sợ khủng khiếp
do Thiên thủ La Sát mang đến khiến tôi thậm chí không dám nhớ lại. Tôi ngã
lăn trên thùng xe tải ngủ thiếp đi. Hình như trước khi ngủ, còn nghe loáng
thoáng viện trưởng nói:
“Cậu được họ để mắt tới rồi, ngày mai họ sẽ đến đón”
Khi đó tôi không hiểu câu ấy có nghĩa gì. Giờ nghĩ lại, đó vừa là vinh quang cả
đời tôi, vừa là cơn ác mộng không dứt.
Ngày hôm sau, quả nhiên có một ông lão cười mỉm đến trước tòa nhà ký túc.
Ông lái một chiếc Ford, cằm lún phún râu, tay kẹp điếu thuốc lá Hademen.
“Cậu là Lý Kinh Lam?”
Thấy tôi gật đầu, ông nhè nhẹ rít một hơi thuốc:
“Nghe nói cậu là người duy nhất sống sót từ mộ số 1102. Sau đây cậu có hai
con đường để chọn”
“Một, quay người trở lại ký túc, quên hết mọi chuyện ngày hôm qua. Đổi lại,
sau khi tốt nghiệp, viện trưởng Thái sẽ cho cậu một chức danh giảng dạy, sống
bình lặng đến cuối đời”
“Hai, gia nhập chúng tôi. Cậu sẽ thấy một thế giới thần bí chân thật. Cậu sẽ
đối mặt với nhiều cổ mộ hung hiểm hơn, những quái vật kinh hoàng hơn, từng
phút từng giây kề cận cái chết. Tất nhiên, cậu cũng có cơ hội tận mắt chứng
kiến những quốc bảo mà cả đời người chưa từng được thấy”
Nói rồi, ông mở cửa xe, ý bảo tôi tự quyết định.
“Tôi có thể hỏi một câu không?” Tôi rụt rè lên tiếng. “Rốt cuộc các ông… là ai?”
Ông lão ngập ngừng vài giây, sau đó nở nụ cười, để lộ bên hông một đoạn
chuôi đao đen kịt kỳ lạ. “Cậu… đã từng nghe đến Kỳ Lân chưa?”