Thằng Béo giả sao chịu nổi sự hù dọa của Lão Giang? Hai chân nó run bần bật,
vội vàng thành thật khai ra: “Chúng tôi là một băng trộm mộ, nghe nói trong
Trấn Sấm giấu một bảo vật, sở hữu bảo vật ấy là tìm được một ngôi mộ lớn,
nên mới nảy lòng tham. Còn dân Trấn Sấm thì họ bị nhốt ở phòng bên cạnh!”
“Trộm mộ?”
Lão Giang lạnh lùng cười, há bàn tay ra lộ ra chiếc bông tai hình bọ cạp mà Đại
Hổ nhặt được: “Ta tung hoành trong giới trộm mộ đã ba mươi năm, chưa từng
nghe băng trộm nào đeo thứ nữ nhi này trên tai, mày muốn lừa ta sao?”
“Chúng tôi thật sự chỉ là trộm mộ”
Thằng Béo giả thấy chiếc bông tai thì sắc mặt thay đổi, giọng nói cũng trở nên
nhỏ hơn, rồi bỗng vốc lấy một nắm vôi bột ném lên không trung.
May mà tôi với Lão Giang đã có chuẩn bị, ngay lập tức lấy ống tay bịt mắt.
“Chết đi!”
Thằng Béo giả cười ngông cuồng, nắm con dao găm đâm thẳng tới tôi. Vì
lớp vôi bột vẫn bay lơ lửng, cả gian phòng như phủ một màn sương trắng, tôi
không nhìn rõ được dao găm chĩa vào phần nào của mình, chỉ biết hắn chĩa
về phía tôi.
“Lão Giang cứu tôi!” tôi hét.
“Hắn đang chém vào bụng ngươi, nghiêng người qua, hắn sẽ chậm lại một
giây. Nhân lúc đó đánh vào khủy tay hắn, dao găm sẽ rơi, rồi nhặt dao găm
lên đâm chết hắn!”
Tiếng Lão Giang vang lên phía sau.
Tôi không kịp suy nghĩ, bản năng làm theo, và chỉ với một chiêu đã đập rơi
được dao găm của thằng Béo giả!
Rồi nhanh tay túm lấy con dao rơi xuống.
Nhưng con dao bỗng nặng như nghìn cân trong tay tôi, mặc dù tôi là người
duy nhất sống sót từ mộ Thiên Thủ La Sát, nhưng đây là lần đầu tôi phải giếc
người…
“Đâm chết hắn!”
Tiếng Lão Giang lại truyền tới: “Đối với kẻ thù mà còn nhân từ thì chính là tàn
nhẫn với bản thân, Lý Kinh Lam, đây là bài học đầu tiên sư phụ dạy ngươi”
Thấy tôi còn do dự, Lão Giang nhắc: “Nhìn kìa, hắn đang rút phi tiêu ra”
Tôi cúi xuống, quả nhiên thằng Béo giả không biết lúc nào đã móc ra ba phi
tiêu xanh lơ, rõ ràng có tẩm độc, nếu dính trúng thì tôi chết không có mồ
chôn.
Lần này tôi không chần chừ nữa, nhắm mắt lạ, chấm rút hết sức đâm chiếc
dao găm trong tay.
Cùng với một tiếng thét khô khan, một dòng chất lỏng ấm bắn lên mặt tôi, tôi
liên tiếp đâm thêm bốn, năm nhát, cho tới khi thằng Béo giả nằm bất động
với đôi mắt chưa nhắm lại thì mới dừng.
Thấy cảnh đó, Lão Giang mỉm cười giơ điếu thuốc: “Ai cũng có lần đầu, so với
ta ngày xưa, ngươi đã khá lắm rồi! Nhớ hồi ta lần đầu giếc người, ói mấy
ngày mấy đêm mới khỏe lại”
Tôi không đáp chỉ giựt lấy điếu thuốc ông hít một hơi thật sâu mới tạm hồi
phục.
Khi tôi và Lão Giang bước ra khỏi phòng giam, nhìn quanh cánh đồng trống
trải, không khỏi thốt: “Nói thiệt, vì sao lúc nãy ầm ĩ như vậy mà không ai đến?
Hóa ra đây chỉ có ba tên canh gác”
“Nhưng mấy cái làng giả kia họ đem đi đâu rồi? Rõ ràng có nhiều người mà”
Lão Giang bảo tôi tạm đừng lo chuyện đó, trước hết cứ giải cứu người Trấn
Sấm ra đã.
Chúng tôi men theo tiếng động đến phòng bên, phát hiện cả khu chuồng nuôi
gia súc đã được cải tạo thành từng ô nhà lao nhỏ; mỗi ô giam bốn, năm người,
bị xiềng bằng những sợi xích to.
Người nào người nấy tóc tai rối bù, quần áo dính đầy máu, họ bám lấy lồng sắt
lắc lắc chửi lớn khi thấy tôi với Lão Giang đi ngang: “Các người rốt cuộc là
ai, định giam chúng tôi đến bao giờ?”
Tôi nhìn vào hai người trong ô thứ hai thấy có vẻ quen quen, giống bạn thuở
nhỏ của tôi liền chạy tới: “Nhị Đản, Cẩu Tam Tử, là tao đây!”
“Là cậu?” cả hai đều hơi nghi ngờ.
Tôi túm chiếc kính vàng của mình giật xuống rồi hét vào mặt họ: “Lý Kinh Lam
đây, hồi nhỏ ba đứa mình nghịch đủ chuyện xấu, đã quên hết rồi à?”
❤❤❤
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.
Nhị Đản và Cẩu Tam Tử lập tức xúc động, túm chặt tay tôi: “Kinh Lam đại
ca, thật là anh! Tuyệt quá, tuyệt quá…”
Dù đã mười mấy năm không gặp, nghĩa tình thuở nhỏ vẫn còn nguyên. Nếu
không có họ che chắn, thuở xưa tôi khó mà trốn khỏi Trấn Sấm được — phải
nói tôi còn nợ họ một ân tình.
Tôi nhìn khoá trên cũi, bảo Lão Giang nghĩ cách mở để cứu dân trấn ra.
Thường thì chìa khoá nằm trên người lính canh, nhưng tôi lục mấy thi thể rồi
mà không thấy.
Lão Giang cười nhẹ dựa vào tường: “Quên ta giỏi nhất việc gì rồi sao?”
Ông rút trong người ra một cây kim bạc, nhét vào ổ khoá. Chỉ vài giây, một
tiếng “lách cách” vang lên, ổ khoá đồng rơi xuống đất — Lão Giang tiếp tục mở
các ô khác.
Tôi nắm chặt tay Nhị Đản và Cẩu Tam Tử hỏi họ về bọn khách không mời
kia là ai.
Cẩu Tam Tử cũng không rõ lắm, chỉ biết bọn chúng đến có chuẩn bị, đã trà
trộn bỏ thuốc tại chỗ lấy nước duy nhất của trấn, làm mọi người ngất đi rồi
giam lại ở đây.
“Họ tra khảo bí mật của Trấn Sấm, thậm chí giếc con trai và con gái út của
trấn trưởng” Nói tới đây, mọi người đều nhìn về phía một người trung niên đi từ
trong ô giam ra.
Người trung niên ấy dung mạo đĩnh đạc, ánh mắt cương nghị, thân thể đầy vết
roi, miệng còn dính chút máu. Tôi ngạc nhiên hỏi: “Người này là trấn trưởng?
Trấn trưởng ngày trước không phải là Lý Thất Quẻ sao?”
Cẩu Tam Tử nói: “Trấn trưởng xưa đã vào miếu rồi, sinh tử bất định, bây giờ
mọi việc do con trai ông ấy lo liệu”
Trong lòng tôi trào dâng đủ thứ cảm xúc, nhưng Lão Giang nhắc ngay: giờ
không phải lúc hàn huyên, điều cấp bách là đối phó bọn khách kia sao cho ổn.
Địch đông, có tổ chức, có kỷ luật, không thể khinh địch.
Trấn trưởng mới cười lạnh: “Cảm ơn ân nhân phương xa đã cứu mạng, nhưng
Trấn Sấm là nhà của chúng tôi, để dân chúng tôi phản kích!”
Dân trấn hưởng ứng, theo tiếng còi lạ do trấn trưởng thổi, họ nhất loạt lao ra
cánh đồng, tìm tới vị trí có bù nhìn rồi đào xuống moi lên những chiếc rương
gỗ.
Mở rương ra, bên trong là rất nhiều cung tên và đao dài mới toanh.
“Dùng binh pháp tổ tiên truyền lại”
Theo lệnh của trấn trưởng, mọi người gánh cung dài trên vai chia theo nhóm
ba người, tỏa ra khắp nơi. Ngay cả Nhị Đản và Cẩu Tam Tử cũng không còn vẻ
tinh nghịch thuở nhỏ, họ đã hoá thân thành lính trấn thật thụ.
Hoá ra sau mười năm chia ly, không chỉ tôi lớn lên, họ cũng trở thành những vệ
binh bảo vệ trấn. Lão Giang bật cười: “Ta đã xem thường các ngươi rồi!”
Ông giải thích thêm: ngoài nhiều cánh cửa bí mật, Trấn Sấm chắc còn giấu rất
nhiều kho vũ khí. Những vũ khí này là đao và cung loại tinh nhuệ thời nhà
Đường — lực đạo mạnh mẽ, cùng một trận pháp rất huyền diệu. Là hậu duệ
của quân Đạo Mộ, nếu không bị đầu độc, bọn khách ngoài kia chưa chắc đã
chiếm thế thượng phong…
Lúc đó tôi bỗng nghe tiếng mèo Đại Hổ meo meo. Đại Hổ lao tới người tôi, lông
dựng đứng như vừa trải qua chuyện gì nguy hiểm. Lão Giang nhón chân nhìn
lên rồi la: “Không ổn, miếu thờ có khói bốc lên!”
Ra là bọn ác nhân tụ tập quanh miếu thờ. Vừa nghe miếu có chuyện, sắc mặt
trấn trưởng lập tức biến đổi, ra lệnh mọi người tấn công.
Nhưng khiến tôi ngạc nhiên là họ không xông thẳng vào mà sau khi băng qua
ruộng, ai nấy tản vào nhà, giếng, hoặc rừng cây rồi biến mất.
Hoá ra Trấn Sấm chỗ nào cũng có đường hầm nối, đã chuẩn bị phòng thủ từ
lâu! Hồi nhỏ tôi còn quá non nớt nên không biết những bí mật này.
Tôi và Lão Giang theo đường hầm của nhà Cẩu Tam Tử, đường hầm dẫn thẳng
đến gần miếu thờ, thấy ở đó tụ họp toàn bộ mấy kẻ giả làm dân trấn khoác áo
đen, cầm đuốc.
Mấy bà lão mù kia vẫn hạch hỏi: “Một lũ già chưa chết, ta biết bọn ngươi trốn
đâu! Không ra thì ta sẽ hun khói cho đến khi chịu ra!”
Tôi giật mình,nghĩa là những người từng vào miếu xưa có thể chưa chết, mà
đang ẩn một bí mật nào đó tôi chưa biết.
Đột nhiên một mũi tên “răng sói” bay tới, trúng sau lưng một bà lão mù, xuyên
thủng người khiến bà quỳ xuống.
Bà mù cầm đầu la lên: “Có phục kích, mọi người đề phòng!”
Nhưng một khi dân Trấn Sấm đã giăng trận, họ gần như bất khả chiến bại. Họ
xuất hiện khắp nơi, mũi tên bách phát bách trúng; chỉ cần một phát phóng đi
là chết một người.
Cẩu Tam Tử hãnh diện khoe với tôi: “Kinh Lam, giờ mày xem tao bắn liên tiếp
mấy mũi này”
Hắn kéo cung, bắn hai mũi “răng sói” liên tiếp; một tên vừa chặn mũi đầu
bằng dao thì mũi thứ hai lạnh lùng cắm xuyên cổ họng, gục xuống trong sự
kinh ngạc.
Dù đã quen chém giếc chốn giang hồ, Lão Giang cũng khẽ gật đầu : “Hậu
duệ mà còn lợi hại thế này, chẳng trách năm xưa quân Đạo Mộ có thể đào
được nhiều đại mộ như vậy”
Bọn giả dạng dân Trấn Sấm tuy mỗi tên đều có bản lĩnh, nhưng trước trận
pháp này rất nhanh đã tan rã.
Giờ chỉ còn lại hai bà lão mù, thấy tình thế bất lợi liền định nhân loạn bỏ chạy,
Lão Giang vỗ vai tôi, tôi cùng ông lập tức nhảy khỏi tường rào đuổi theo.
Một trong hai bà lão mù — cũng là người trước nay vẫn tiếp đãi chúng tôi vừa
thấy cả hai thì vô cùng kinh ngạc: “Thì ra là các ngươi!”
Lão Giang mỉm cười, bàn tay khẽ đặt lên chuôi đao ở hông.
Đối phương lập tức nhận ra, vẻ kinh ngạc biến thành phẫn nộ: “Kỳ Lân… ngươi
lại chính là Hắc Đao Kỳ Lân, khó trách phá hỏng chuyện tốt của chúng ta!”
Nhưng cho dù hai bà lão cùng lúc ra tay, cũng không thể áp chế nổi thanh đao
đen trong tay Lão GiangMỗi lần đao đen vung lên, là mỗi lần ép họ phải thoái
lui một bước!
Có điều không hiểu đối phương xuất thân ra sao mà Lão Giang mãi vẫn chưa
hạ gục được. Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, tôi giương cây trường cung vừa
mượn của Cẩu Tam Tử, nhắm thẳng một bà lão kéo dây.
Nhưng kẻ kia thân pháp quá nhanh, mũi tên xẹt qua chỉ sượt mặt bà ta. Không
ngờ lại kéo rơi xuống một chiếc mặt nạ da người nhăn nheo.
Dưới lớp mặt nạ ấy hiện ra một thiếu nữ dung mạo lạnh lùng kiều diễm, làn da
trắng muốt, mũi nhỏ xinh, đôi mắt đào hoa, gương mặt trái xoan đẹp đến tuyệt
đỉnh.
Dù khoác trên người y phục rách rưới, đầu đội tóc giả bạc trắng như bà lão thì
dung nhan khuynh quốc khuynh thành kia vẫn không thể che lấp được…