– Khó lắm. Tớ không nghĩ là có thể giới thiệu một chương trình tự lái ra thị
trường ngay lúc này. Ngay cả chương trình tiên tiến nhất cũng không thể đánh
bại được trí óc con người. Nếu tớ không tự tin vào chương trình, tại sao các
nhà đầu tư lại tin? – Avery trả lời.
– Đừng bi quan về điều đó. Nhiều người đầu tư vào những thứ mà họ thấy sáng
tạo, không chỉ vì tính thực tế. Tối nay có một bữa tiệc. Mọi người ở đó đều là
người thừa kế của một gia đình giàu có. Cậu có muốn đi cùng tớ không? Cậu
không bao giờ biết được cậu có thể tình cờ gặp một người nào đó quan tâm
đến việc đầu tư!
– Quên đi! Tớ sẽ chẳng đi đến đâu với một lũ nhóc nhà giàu. Tớ cần thế hệ đầu
tiên, những ông trùm tự thân. – Avery chế giễu.
– Họ cũng sẽ ở đó! Tốt nhất là cậu nên thử vận may của mình đi. Tớ cũng
không muốn đi, nhưng cha tớ bắt tớ đi. Ông ấy đã sắp xếp một buổi hẹn hò
Tammy cố gắng thuyết phục Avery.
– Được thôi. – Avery đầu hàng và đồng ý.
Vào lúc bày giờ tối, Tammy lái xe đưa Avery đến một khách sạn năm sao trong
thành phố.
– Khi nào vào thì chúng ta chia nhau ra. Như vậy sẽ dễ hơn cho cậu câu kéo
các nhà đầu tư. – Tammy nói.
– Tớ không quên là cậu đến đây để hẹn hò giấu mặt. Tớ sẽ không làm kẻ thứ ba
đâu. – Avery gật đầu và nói.
– Cứ nhìn điện thoại đi. Tớ sẽ nhắn tin cho cậu khi tớ không chịu được nữa. –
Tammy cười khúc khích rồi nói
– Được thôi. – Avery đáp.
Hai người phụ nữ bước vào khách sạn và vào phòng khiêu vũ từ hai lối ra vào
riêng biệt.
Avery cầm một cốc nước ép, rồi ngồi xuống một góc phòng. Cô muốn xem
trộm buổi hẹn hò giấu mặt của Tammy.
Gia đình Lynch kinh doanh cửa hàng bách hóa. Họ không phải là một công ty
niêm yết, nhưng họ rất nổi tiếng và được biết đến rộng rãi trong nước.
Avery chắc chắn rằng người mà gia đình Tammy giới thiệu cho cô ấy sẽ có
xuất thân tương tự, nhưng cô tò mò về ngoại hình, tuổi tác và tính cách của
anh ta.
Ngay sau đó, một khuôn mặt đẹp trai quen thuộc đập vào mắt Avery.
Tại sao người hẹn hò của Tammy lại trông quen thế?
Người đàn ông đó… Có phải là Jun Hertz không?!
Cô đã có một cuộc họp với anh tại Tate Industries trước đó. Đó là một cuộc
thảo luận ngắn ngủi và kết thúc không mấy dễ chịu.
Avery đặt ly xuống và gửi cho Tammy một tin nhắn.
Avery: (Tên người hẹn hò của cậu là gì? Trông anh ấy quen quen)
Tammy đang nói chuyện với Jun thì màn hình điện thoại của cô sáng lên.
Khi cô thấy tin nhắn của Avery, cô gửi tin nhắn trả lời.
Tammy: (Jun Hertz. Cậu có biết anh ấy không?)
Avery: (Tớ biết!!!)
Tammy: (Phản ứng đó là sao vậy? Có chuyện gì xảy ra giữa hai người à? Tớ có
thể rút lui!)
Avery: (Không! Tớ không biết anh ấy rõ lắm, nhưng tớ biết anh ấy có khoảng
hai trăm triệu đô la trong tài khoản!)
Tammy: (Trời ạ! Anh ấy giàu thế sao? Không đời nào! Anh ấy mới tốt nghiệp
đại học cách đây không lâu. Làm sao anh ấy có thể có nhiều tiền như vậy?)
Avery: ( … Anh ấy định mua lại công ty của ba tớ)
Tammy: (Cái gì cơ?! Tớ cần một giây để xử lý chuyện này)
Avery: (Đừng nói với anh ấy là chúng ta quen nhau nhé! Có điều gì đó mờ ám ở
anh chàng này, nhưng tớ vẫn chưa tìm hiểu được nhiều về anh ấy)
Tammy: (Cứ để tớ lo! Tớ sẽ tìm ra chuyện gì đang xảy ra!)
Vì Tammy đang tập trung vào điện thoại, Jun chuyển hướng nhìn quanh phòng
tiệc. Đúng lúc đó, anh nhận thấy Avery đang ngồi ở một góc phòng.
Cô ấy đang làm gì ở đó vậy?
Bữa tiệc này là sự kiện dành cho người độc thân, nhưng Avery đã có chồng.
Jun cười toe toét, rồi rút điện thoại ra và nhắn tin cho Elliot.
Jun: (Này, Elliot. Vợ anh đang ở bữa tiệc độc thân tại Celestial Hall ở Khách
sạn Regency. Có một vài chàng trai đang để mắt đến cô ấy… Anh có cho cô ấy
ra ngoài chơi không?)