Không có dấu hiệu nào của hai túi thai trong lần kiểm tra cuối cùng. Avery
không thể tin rằng có hai đứa trẻ bên trong cô chỉ sau một tuần ngắn ngủi.
Cô cầm giấy siêu âm trên tay và ngồi đờ đẫn trên một trong những chiếc ghế
dài ở hành lang bệnh viện.
Bác sĩ nói với cô rằng khả năng mang thai đôi là cực kỳ thấp. Nếu cô phá thai
ngay bây giờ, cô có thể sẽ không bao giờ có thể sinh đôi nữa.
Avery cười khúc khích cay đắng. Tất cả những điều này đều là công việc của
các bác sĩ tư nhân của gia đình Foster.
Khi họ cấy trứng đã thụ tinh vào người cô, họ không hề nhắc đến việc cô sẽ
sinh đôi. Có lẽ trong mắt họ, cô chỉ là một công cụ sinh nở cho gia đình Foster
ngay từ đầu.
Khi cô bắt đầu ra máu vào tuần trước, cô nghĩ rằng kỳ kinh của mình đã đến.
Khi các bác sĩ của gia đình Foster phát hiện ra, họ nghĩ rằng thủ thuật đã thất
bại.
Khi Elliot nói rằng anh sẽ ly hôn với cô sau khi anh tỉnh dậy, các bác sĩ không
bao giờ gặp lại cô nữa. Quyết định có sinh con hay không giờ chỉ còn nằm trên
vai cô.
[Em chào các độc giả yêu quý. Mọi người nếu theo đọc truyện em thì xin hãy
cắp truyện em để em có động lực ra chương nhanh ạ]
Điện thoại trong túi Avery reo lên. Cô đã ở trong bệnh viện hơn một giờ. Cô rút
điện thoại ra, đứng dậy và đi về phía lối ra của bệnh viện.
– Avery, ba con sắp chết rồi! Về nhà ngay đi! – Giọng khàn khàn của mẹ cô
vang lên từ đầu dây bên kia.
Avery sửng sốt.
Ba cô sắp chết sao? Sao lại thế được?
Cô biết rằng ba cô đã phải nhập viện sau khi công ty của ông gặp rắc rối. Ông
thậm chí còn không thể tham dự đám cưới của cô. Cô không biết rằng tình
trạng của ông lại nghiêm trọng đến vậy.
Tâm trí của Avery đang rối bời. Cô không có mối quan hệ tốt với ba mình. Cô
không bao giờ có thể tha thứ cho ông vì đã ngoại tình.
Tuy nhiên, trái tim cô nhói đau khi đột nhiên nghe tin ông bị bệnh nặng.
……
Phòng khách nhà Tate hỗn loạn khi Avery đến. Laura đưa cô thẳng đến phòng
ngủ chính.
Jack Tate đang nằm trên giường. Hơi thở của ông yếu ớt và mắt ông gần như
không mở. Khi nhìn thấy Avery, ông giơ cánh tay về phía cô.
– Ba ơi, sao ba không đến bệnh viện khi ba bệnh thế này? – Avery nói và nắm
lấy bàn tay lạnh ngắt của ba cô. Nước mắt cô trào ra.
– Nói thì dễ lắm! Chúng ta lấy đâu ra tiền để đưa ba cô đến bệnh viện? – Wanda
lạnh lùng quát.
– Không phải bà đã nhận được một khoản tiền lớn từ nhà Foster sao? Sao bà
không dùng số tiền đó để giúp ba? – Avery ngẩng đầu lên và nói.
– Chúng tôi dùng số tiền đó để trả nợ! Cô có biết công ty của ba cô nợ bao
nhiêu tiền không? Đừng nhìn tôi như thể tôi đã ăn hết tiền của cô, Avery! Hơn
nữa, bệnh của ba cô không thể chữa khỏi! Ông ấy nên chết đi thì hơn! –
Wanda bĩu môi và nói.
Sau khi nói những lời tàn nhẫn như vậy, Wanda xông ra khỏi phòng. Avery
không rời đi cùng bà.
Bây giờ, Jack vẫn là ba cô. Ông luôn yêu cô, và cô không muốn mất ba mình.
– Đừng giận bà ấy, ba. Không phải là bà ấy không muốn đưa ba đi điều trị,
nhưng gia đình thực sự không có nhiều tiền. Ba, con hy vọng ba sẽ vượt qua
được chuyện này… – Avery khịt mũi và đứng khóc bên giường.
Jack làm ngơ trước những lời Avery nói. Thay vào đó, ông nhìn cô với đôi mắt
đẫm lệ. Môi ông run rẩy và giọng ông trầm xuống.
– Avery. Con gái yêu dấu của ba. Ba đã phụ lòng con. Ba đã phụ lòng mẹ
con. Ba sẽ đền bù cho cả hai ở kiếp sau.
Bàn tay to lớn đang nắm lấy tay cô đột nhiên buông ra. Một tiếng kêu thảm
thiết xé toạc cả căn nhà.
Trái tim Avery đập thình thịch vì đau đớn. Chỉ sau một đêm, thế giới của cô đã
trải qua một sự thay đổi kinh hoàng. Cô đã kết hôn và mang thai, và ba cô đã
mất.
Cô đã nghĩ rằng bản thân mình vẫn chỉ là một đứa trẻ, nhưng cuộc sống đã
cuốn cô đi và đẩy cô vào một góc cô đơn, vô vọng.
Ngày diễn ra đám tang là một ngày u ám và mưa. Không có nhiều người tham
dự đám tang kể từ khi gia tộc Tates sụp đổ.
Sau buổi lễ, Wanda đến khách sạn cùng khách khứa. Đám đông tản ra như một
đàn chim hoang.
Chẳng mấy chốc, Avery và Laura là những người duy nhất còn lại ở nghĩa
trang. Tâm trạng của họ u ám như bầu trời xám xịt.
– Mẹ ghét ba à? – Avery hỏi khi nhìn chằm chằm vào bia mộ của ba mình bằng
đôi mắt đẫm lệ.
– Mẹ ghét. Kể cả khi ông ta chết, mẹ cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho ông ta.
– Laura cụp mắt xuống và nói bằng giọng buồn bã.
Avery không hiểu.
– Vậy thì tại sao mẹ lại khóc? – Cô hỏi.
– Bởi vì mẹ yêu ông ta. Mối quan hệ rất phức tạp, Avery. Không chỉ là vấn đề
yêu hay ghét. Mà cũng có thể là mối quan hệ yêu và ghét. – Laura thở dài.
Đêm đến, Avery lê thân xác mệt mỏi của mình trở về dinh thự của Elliot. Từ
ngày Jack mất đến khi tang lễ kết thúc, quá trình này mất ba ngày.
Cô không hề trở về dinh thự trong suốt ba ngày. Không ai trong gia đình Foster
liên lạc với cô. Cô không nói với bất kỳ ai trong nhà Foster về sự ra đi của cha
mình. Mối quan hệ giữa cô với Elliot lạnh lẽo hơn băng giá và băng giá hơn
tuyết.
Khi Avery bước vào sân, cô nhận thấy đèn trong dinh thự đã sáng và phòng
khách đã đầy khách. Mọi người đều ăn mặc chỉnh tề và trò chuyện vui vẻ với ly
rượu trên tay.
Avery dừng lại.
– Thưa cô! – Bà Cooper nhận ra cô và vội vã chạy đến.
Có lẽ là vì vẻ mặt lạnh lùng và đáng thương của Avery hoàn toàn trái ngược với
sự náo nhiệt của phòng khách nên nụ cười trên khuôn mặt bà Cooper trở nên
căng thẳng và bà do dự.
– Bên ngoài trời đang mưa. Vào nhà đi! – Bà Cooper nói và nắm lấy cánh tay
Avery và kéo cô vào phòng khách.
Avery mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, bắp chân thon thả, trắng trẻo của
cô nhô ra từ dưới gấu áo. Trên chân cô là một đôi giày da đen, gót thấp. Cô
toát lên vẻ lạnh lùng, khác hẳn với phong thái thường ngày của cô.
Bà Cooper mang cho cô một đôi dép đi trong nhà màu hồng, sang trọng.
Avery thay dép và vô tình liếc nhìn phòng khách. Những vị khách của Elliot
đang đánh giá cô bằng ánh mắt đầy ẩn ý như thể cô là một con vật trong
chuồng thú. Ánh mắt của họ táo bạo và thiếu tôn trọng.
Avery cũng dùng ánh mắt đó để nhìn Elliot, người đang ngồi ở giữa ghế dài.
Anh đang cầm một điếu thuốc đang cháy giữa các ngón tay, và xung quanh
anh là khói thuốc. Đằng sau lớp khói, khuôn mặt lạnh như đá của anh trông rất
mơ hồ.
Lý do cô nhìn anh là vì người phụ nữ ngồi cạnh anh. Người phụ nữ đó có mái
tóc đen dài tuyệt đẹp. Cô ta mặc một chiếc váy trắng ôm sát cơ thể với khuôn
mặt được trang điểm tinh tế. Cô ta trông thật lộng lẫy mà không hề thô tục.
Nửa thân trên của cô ta dính chặt vào Elliot khi cô ta cầm điếu thuốc giữa các
ngón tay.
Rõ ràng là mối quan hệ của người phụ nữ này với Elliot không hề bình thường.
Vài giây sau khi ánh mắt của Avery hướng về người phụ nữ đó, lông mày cô ta
hơi nhíu lại.
– Cô là Avery Tate, phải không?
Người phụ nữ nói và đứng dậy khỏi ghế rồi khiêu khích bước về phía Avery.
– Tôi nghe nói cô là người vợ mà bà Rosalie chọn cho Elliot. Bà ấy có gu thẩm
mỹ khá tốt. Cô khá xinh, chỉ hơi nhỏ một chút. Ồ, tôi không có ý nói đến tuổi
của cô. Tôi đang nói đến cơ thể của cô.
– Cô xinh đẹp, và cô có những đường cong. Mọi thứ về cô đều tốt hơn tôi. Vậy,
khi nào Elliot sẽ cưới cô? – Avery bĩu môi và nói.
Giọng điệu hờ hững của cô khiến người phụ nữ nổi cơn thịnh nộ.
– Sao cô dám nói chuyện với tôi như vậy? Cô có biết tôi đã ở bên Elliot bao lâu
rồi không? Kể cả cô có là vợ anh ấy, nếu tôi tát cô ngay lúc này, anh ấy thậm
chí còn không chớp mắt!
Vừa dứt lời, người phụ nữ giơ cánh tay lên.
Tiếng thủy tinh vỡ vang lên khắp không trung.
Avery đã cầm một chai rượu đắt tiền và đập mạnh vào bàn cà phê. Chất lỏng
màu đỏ tươi bắn tung tóe và chảy xuống mép bàn, nhỏ giọt xuống tấm thảm
bên dưới.
Mắt Avery đỏ ngầu khi cô nắm chặt ngón tay quanh chai rượu, chĩa phần rìa
sắc nhọn về phía người phụ nữ kiêu ngạo.
– Cô muốn đánh tôi sao? Thôi nào! Nếu cô dám chạm vào tôi, tôi sẽ giếc cô! –
Cô hét lên và cầm chai rượu vỡ tiến đến gần người phụ nữ.
Mọi người trong phòng đều sửng sốt. Người ta nói rằng cô con gái lớn của gia
đình Tate là một người hướng nội, nhưng hóa ra… Cô ấy bị điên!
Đôi mắt diều hâu của Elliot nheo lại khi khói thoát ra khỏi đôi môi mỏng của
anh. Ánh mắt rực lửa của anh hướng về khuôn mặt đau đớn nhưng tàn nhẫn
của Avery.