“Thôi được rồi, mọi chuyện còn chưa rõ ràng, bà khóc cái gì mà khóc?” Chủ
nhiệm Mục dùng mu bàn tay lau nước mắt cho bà ta.
Trong lòng bà cũng thấy hơi hối hận vì đã để Tiểu Diệp đi theo.
“Sao lại không rõ! Tôi tận mắt thấy trên phố mấy lần rồi, hai người bọn họ cùng
đạp xe đi kéo hàng! Hơn nữa lúc giặt đồ cho lão Lý, tôi phát hiện có tóc dài,
còn tìm thấy cả khăn tay tẩm nước hoa trong túi áo ông ta, nhà tôi đào đâu ra
mấy thứ đó!” Cát Hồng để tóc ngắn nói năng rất có lý có cứ, “Ban đầu tôi cũng
chưa chắc chắn, nhưng hôm qua Tiết Xảo Nhi vừa lắp thêm mái che mưa cho
xe xích lô, cái ngữ tiền kiếm được chỉ đủ ăn đủ mặc như cô ta, lấy đâu ra tiền
mua mái che?”
Đồn trưởng Lưu nhìn sang Chủ nhiệm Mục, bất lực nói: “Bà nghe thấy rồi đấy?
Toàn là suy luận chủ quan, một mống bằng chứng ra hồn cũng không có, bảo
chúng tôi bắt người kiểu gì?”
Nếu là trộm cắp vặt, họ còn có thể mai phục bắt quả tang. Nhưng đụng đến
chuyện quan hệ nam nữ thì đúng là nan giải. Dân phong thời này, nói thuần
hậu thì cũng thuần hậu, mà nói cởi mở thì cũng thật sự cởi mở. Ba cái chuyện
trai gái đó, cứ tìm góc nào kín đáo là xong xuôi. Đợi đến lúc công an rà soát tới
nơi thì người ta đã cao chạy xa bay rồi. Lực lượng đồn công an có hạn, đâu thể
suốt ngày đi canh chừng mấy chuyện ruồi bu này?
Mục Lan kéo nhẹ Diệp Mãn Chi: “Tôi nhớ cô từng đến nhà tìm Tiết Xảo Nhi, bên
đó giờ tình hình thế nào?”
“Cháu đến hai lần đều không gặp. Nhưng mà,” Diệp Mãn Chi ghé tai bà nói nhỏ,
“sau đó cháu có đến hợp tác xã vận tải tìm chị ấy, tuy vẫn không gặp người
nhưng cháu thấy tên chị ấy trên Bảng Vàng trước cửa văn phòng. Thứ hạng
tính theo số lượt kéo hàng và thu nhập trong tháng, Tiết Xảo Nhi đứng thứ
mười ạ”
Trong đội vận tải có hàng chục công nhân, Tiết Xảo Nhi là thợ nữ duy nhất mà
xếp thứ mười thì đúng là rất cừ.
Nghe Diệp Mãn Chi mô tả, Mục Lan vốn giữ thái độ trung lập cũng phải nhíu
mày. Bà suy nghĩ một lát rồi nói với Cát Hồng: “Bà không đưa ra được bằng
chứng thì đồn công an không thể bắt người giúp bà được. Chuyện này cứ
chuyển sang Ủy ban đường phố chúng tôi đi”
Cát Hồng nghi ngờ hỏi: “Chuyển sang đó rồi thì sao?”
“Mua dâm bán dâm là điều quốc gia nghiêm cấm. Nếu trên phố Quang Minh lại
xuất hiện ‘hàng hoa’ trá hình, chúng tôi chắc chắn sẽ chấn chỉnh mạnh tay.
Nếu chứng minh được Tiết Xảo Nhi bị oan, thì chồng bà không phải khách làng
chơi, đó cũng là chuyện tốt cho bà, tôi nói có đúng không?”
“Vâng”
“Vậy bà về chờ tin đi. Chúng tôi sẽ tổ chức người điều tra và sớm cho bà câu
trả lời”
Cát Hồng vẫn chưa chịu thôi: “Mấy ông công an cũng nói thế đấy”
“Nếu không hài lòng,” Mục Lan nhận lấy sợi dây thừng từ tay anh cảnh sát trẻ,
nhét vào tay Cát Hồng, “thì bà cứ mang sợi dây này đến cổng Ủy ban đường
phố mà thắt cổ!”
Mọi người: “”
Đúng là chỉ có Chủ nhiệm Mục! Thật bá khí!
Cát Hồng bị Chủ nhiệm Mục thuyết phục đi về, đám đông xem náo nhiệt cũng
dần tản ra. Diệp Mãn Chi đuổi theo Cát Hồng, nhỏ giọng dặn dò: “Chuyện chưa
rõ ràng, bà đừng có ra ngoài rêu rao chuyện của Tiết Xảo Nhi với chồng bà,
ảnh hưởng đến danh dự của cả hai”
Đặc biệt là Tiết Xảo Nhi có thân phận nhạy cảm, một khi lại dính dáng đến đề
tài này, dù có bị oan thật thì vết nhơ cũng khó mà rửa sạch.
Cát Hồng lườm nàng một cái, hừ lạnh đầy giận dữ: “Cứ để hai đứa nó sung
sướng thêm mấy ngày, nếu tra ra được, tôi không sợ xấu mặt đâu, nhất định
phải làm cho thằng Lý Tam Pháo với con Tiết Xảo Nhi thối danh thối tính khắp
cái phố này mới thôi!”
Diệp Mãn Chi: “”
Trời còn sớm, Mục Lan quyết định sau khi tan làm sẽ qua nhà Tiết Xảo Nhi
xem tình hình trước. Bà mua hai cái bánh nướng vừng bên đường làm bữa tối,
vừa đi vừa ăn cùng Diệp Mãn Chi.
“Tiểu Diệp, chuyện của Tiết Xảo Nhi, cô thấy thế nào?”
“Bác hỏi khía cạnh nào ạ? Đến giờ cháu vẫn chưa gặp mặt chị ấy nên tạm thời
chưa nói được gì”
“Thì cứ nói chuyện cô ta đứng thứ mười trên Bảng Vàng đi, cô nghĩ sao?”
Diệp Mãn Chi thực sự thấy khá mâu thuẫn. Một mặt thấy Tiết Xảo Nhi có thể
vượt mặt bao nhiêu nam đồng chí như vậy thì đúng là giỏi. Mặt khác, nàng lại
thấy lời Cát Hồng cũng có lý. Đạp xích lô đòi hỏi thể lực rất cao, nàng từng
thấy những phu xe một bữa ăn hết bảy cái bánh bột mì lớn. Anh Năm sở dĩ
phải đổi xích lô sang xe ngựa là vì sức vóc không bằng phu xe khác, không
tranh được mối lái. Cái chị Tiết Xảo Nhi này phải khỏe đến mức nào mới lọt
được vào tốp mười chứ!
Mục Lan nghe xong thì cười bảo: “Phụ nữ ở ngõ Liễu Sao phải giữ dáng, không
được phép ăn no. Tiết Xảo Nhi không những không khỏe mà còn rất mảnh mai.
Cái hạng thứ mười này e là có vấn đề không nhỏ đâu”
Hoặc là người xếp bảng ưu ái chị ta, hoặc là chị ta đã tìm ra “mánh” kiếm tiền
khác. Tình hình cụ thể ra sao phải hỏi chính chủ mới biết.
Hôm nay vận khí của hai người khá tốt, khi đến ngõ Nguyệt Nha, không những
Tiết Xảo Nhi có nhà mà chiếc xích lô vừa lắp mái che của chị ta cũng đang đỗ
trong sân. Lúc họ vào cửa, bốn đứa trẻ đang túm tụm nghịch ngợm trong
thùng xe sau, bị Trịnh Đông Muội dùng chổi xua xuống.
Chủ nhiệm Mục thấy vậy liền cười sảng khoái: “Xe xích lô đã lắp được mái che
rồi cơ à? Thấy nhà mình ngày càng khấm khá, tôi cũng yên tâm”
23.html]
Ông cụ Trịnh vội vàng ra đón, nói năng rất bài bản: “Nhà tôi cầm cự được qua
ngày đoạn tháng thế này, tất cả là nhờ sự quan tâm của lãnh đạo đường phố”
“Sống tốt được là nhờ sự nỗ lực của chính gia đình bác,” Chủ nhiệm Mục cười
nói, “Đồng chí Tiết Xảo Nhi nhà bác công lao không nhỏ đâu”
“Đó là đương nhiên,” Bà cụ Trịnh lau nước mắt nói, “Thằng Đông nhà tôi tàn
phế rồi, nếu không có Xảo Nhi gánh vác thì cả cái nhà này chết đói từ lâu.
Tôi thường bảo với nhà tôi, chắc kiếp trước tích đức nên kiếp này mới cưới
được đứa con dâu tốt như Xảo Nhi!”
Nghe mẹ chồng khen ngợi, Tiết Xảo Nhi dùng những ngón tay đầy vết chai sần
vén lại tóc, bẽn lẽn nói: “Mẹ, mẹ đừng nói thế, bố mẹ đối đãi với con như con
đẻ, anh Đông cũng tốt với con, đây đều là việc con nên làm ạ”
“Con là đứa trẻ ngoan, chỉ tại mấy thân già vô dụng này làm khổ con thôi, ôi”
Nhà họ Trịnh kẻ tung người hứng, hiếu đễ hòa thuận, nhưng Diệp Mãn Chi
đứng xem lại lạnh lùng nghĩ: con gái ruột của các người có phải đi đạp xích lô
đâu. Có lẽ vì lần đầu đến nhà đã tình cờ nghe được lời mắng nhiếc “tựa cửa
bán cười” của bà cụ Trịnh, nên nàng luôn thấy cặp vợ chồng già này cứ giả tạo
thế nào ấy, nhìn rất khó chịu.
Tiết Xảo Nhi mời khách ngồi nghỉ trong sân, hơi căng thẳng hỏi: “Chủ nhiệm
Mục, hôm nay bà ghé thăm là có việc gì ạ?”
“Ha ha, tôi đi làm việc tiện đường qua đây mời cô tham gia lớp học cắt may
miễn phí của đường phố tổ chức, nếu cô muốn đi thì tôi đăng ký cho một suất”
Nghe nói không mất tiền mà được học nghề, mắt Tiết Xảo Nhi sáng lên, rất
muốn đồng ý. Không ngờ bà cụ Trịnh lại ra vẻ xót xa nói: “Lãnh đạo à, tình
cảnh của Xảo Nhi bà cũng biết rồi đấy, bao năm qua không ít kẻ điều ra tiếng
vào. Cái lớp cắt may đó toàn là phụ nữ, Xảo Nhi mà đến chắc chắn sẽ bị người
ta nói ra nói vào. Bên ngoài dù sao cũng không như ở nhà, tôi không nỡ để nó
đi chịu tủi nhục đâu”
Ông cụ Trịnh cũng bồi thêm: “Dù sao quần áo cũng đủ mặc, nhà tôi một năm
chẳng may nổi một bộ, thôi đừng bắt Xảo Nhi đi để người ta lườm nguýt nữa”
Nghe lời bố mẹ chồng, ánh sáng trong mắt Tiết Xảo Nhi lịm dần, chị ngồi im
thin thít. Một chuyện tốt giúp người ta học nghề miễn phí, qua miệng hai người
này lại biến thành chịu tủi nhục.
Mục Lan làm bộ đứng dậy định đi: “Vậy được, học là tự nguyện, chúng tôi
không ép”
“Ấy, lãnh đạo,” Bà cụ Trịnh hỏi với theo, “Lần trước chẳng phải đã nói cho nhà
tôi vào diện hộ nghèo nhận cứu tế sao, khi nào thì tiền cứu tế mới về ạ?”
Cán bộ đường phố đi làm công tác quần chúng thường phải sắp xếp một người
đóng vai hiền (mặt đỏ) và một người đóng vai ác (mặt trắng). Chủ nhiệm Mục
đã đóng vai hiền rồi, Diệp Mãn Chi đương nhiên phải diễn vai ác ngay.
Nàng nghiêm mặt nói: “Bác Trịnh này, nhà nước hiện đang trong thời kỳ tích
lũy vốn, chúng cháu phải tính toán chi li cho quốc gia, việc xét duyệt hộ cứu tế
rất khắt khe. Mức sống nhà bác thế này thì cần gì cứu tế ạ?”
Bà cụ Trịnh cuống lên: “Sao lại không cần? Nhà tôi tám miệng ăn mà chỉ có
mình Xảo Nhi là lao động chính!”
“Nhưng một lao động nhà bác bằng hai ba người nhà khác ấy chứ,” Nhận được
ánh mắt tán thưởng của lãnh đạo, Diệp Mãn Chi chỉ tay vào chiếc xích lô, “Kia
chẳng phải đến mái che mưa cũng lắp được rồi sao, cháu còn nghe nói Tiết
Xảo Nhi làm việc ở đội vận tải rất xuất sắc, còn được lên Bảng Vàng nữa cơ
mà!”
Tiết Xảo Nhi mấp máy môi định giải thích gì đó nhưng đã bị mẹ chồng nắm
chặt cổ tay.
“Lãnh đạo ơi, sức đàn bà sao so được với đàn ông, Xảo Nhi lên được Bảng
Vàng một lần là đã phải liều mạng lắm rồi”
Bà cụ Trịnh đang vắt óc tìm lý do để tranh suất tiền cứu tế cho nhà mình, thế
nhưng, ở phía bên kia mảnh sân nhỏ đột nhiên vang lên tiếng gầm gừ giận dữ
của Trịnh Đông Muội.
“Đứa nào thất đức cưa mất cây sơn tra nhà tôi thế này?”
Theo sau một cành cây lớn rơi huỵch xuống đất, phía con ngõ bên kia tường
ngay lập tức vang lên tiếng hô hoán của đám đàn ông. Trịnh Đông Muội trợn
mắt tức giận, leo xuống từ cái thang, vớ lấy cái xẻng dựng bên tường rồi xông
thẳng ra ngoài.
Trong ngõ đang đứng bảy tám gã đàn ông cao lớn, có người ngoài hai mươi, có
người bốn năm mươi tuổi, bắp tay bắp chân đều nổi cuồn cuộn cơ bắp. Bị bao
vây bởi đám đàn ông lực lưỡng như vậy, Trịnh Đông Muội có vẻ cũng hơi chùn
bước, thế nên cô ta cầm xẻng, chọn ngay một gã trông có vẻ trắng trẻo thư
sinh nhất để đối đầu.
“Lại là anh à! Diệp Mãn Lâm! Lần trước bị đánh chưa chừa đúng không?”
“Cô có biết lý lẽ không đấy?” Không đợi cái xẻng đập vào người, Diệp Mãn Lâm
đã nhanh tay chộp lấy cán gỗ, “Cây này là bọn tôi bỏ tiền ra mua, bọn tôi muốn
chặt thì chặt”
Trịnh Đông Muội nhổ toẹt một cái: “Ai nhận tiền của anh? Các người đến nhà
tôi chặt cây mà còn già mồm à!”
Thấy người chặt cây hóa ra là anh Năm, Diệp Mãn Chi nén lại sự ngạc nhiên
trong lòng, lao lên ôm ngang lưng Trịnh Đông Muội.
“Đông Muội, có gì từ từ nói, cô mà đánh người ta bị thương là phải đền tiền
thuốc men đấy!”
Trịnh Đông Muội không nghe, vũ khí bị tước mất bèn vung chân đá túi bụi:
“Anh trai tôi tàn phế rồi nhưng vẫn còn tôi đây! Đừng có hòng bắt nạt đến đầu
đến cổ nhà này!”
Con ngõ náo loạn cả lên, những người tan làm về nhà đều bị chặn đứng ở hai
đầu đường, thế là họ cứ đứng kiễng chân lên mà xem náo nhiệt bên trong vòng
vây.