Khu Tập Thể Quân Giới Những Năm 50

Chương 51



“Kết quả bỏ phiếu có từ chiều rồi, Chủ nhiệm Mục an ủi tôi một hồi, còn đưa

luôn tiền lương tháng này cho tôi nữa” Trần Thái Hà thở dài nói, “Tiểu Diệp, bà

cũng chuẩn bị tâm lý đi, có lẽ Chủ nhiệm Mục cũng sắp tìm bà nói chuyện

đấy”

Đầu óc Diệp Mãn Chi như có tiếng nổ vang.

Thế này là có ý gì?

“Vậy là tôi cũng phải đi à?”

“Không sao, bà còn khá khẩm hơn tôi chán” Trần Thái Hà nói đoạn lại rơm rớm

nước mắt, “Ít ra bà còn được hai phiếu, tôi đây đến một phiếu cũng không có!

Làm hục mặt hai tháng trời, không có công lao thì cũng có khổ lao chứ, vậy mà

đến một lá phiếu an ủi cũng chẳng được!”

“Chị Thái Hà này, có khi nào chị nhầm không?”

Chủ nhiệm Mục đời nào lại đem chuyện 0 phiếu ra mà nói với chị ấy, thế chẳng

phải là đắc tội với người ta sao!

“Không nhầm đâu, cái tờ giấy nháp kiểm phiếu họ để ngay trên bàn làm việc

của Trương Cần Giản ấy, lúc Chủ nhiệm Mục gọi tôi vào nói chuyện, tôi đã liếc

thấy rồi!”

“”

Trần Thái Hà hậm hực: “Cái việc ở văn phòng đường phố này suốt ngày phải

tăng ca, không đi làm nữa cũng chẳng báu bở gì, tôi chỉ tức cái vụ 0 phiếu kia

thôi! Người khác còn biết bầu cho người mình kèm cặp, chỉ có lão Trương Cần

Giản là cái hạng giả nhân giả nghĩa, giả đạo đức, hão huyền, lại đi bầu cho

người ngoài! Việc cần làm tôi chẳng thiếu một li, hai tháng qua cũng chưa

từng đắc tội lão, sao lão lại xử sự như thế cơ chứ!”

Chị ấy tuôn một tràng ba chữ “giả”, đủ thấy trong lòng căm ghét Trương Cần

Giản đến mức nào.

Lòng dạ Diệp Mãn Chi đang rối như tơ vò, nhưng thấy đối phương tức đến đỏ

cả mặt, cô chỉ đành an ủi trước: “Thôi thì ‘đất lành chim đậu’, chỗ này không

giữ thì có chỗ khác! Từ nay về sau chị em mình chẳng cần phải nhìn cái bản

mặt già nua của lão Trương Cần Giản nữa!”

“Đúng! Tôi quả thực chẳng bao giờ muốn nhìn thấy lão nữa!” Trần Thái Hà lau

nước mắt, dặn dò cô, “Chủ nhiệm Mục có viết cho tôi một bức thư giới thiệu.

Lúc bà ấy gặp bà, bà cũng nên chủ động nhắc tới, cầm thư giới thiệu đi tìm

việc cũng dễ dàng hơn”

Diệp Mãn Chi gật đầu lia lịa, nói thêm bao nhiêu lời an ủi khích lệ rồi mới chia

tay chị ấy ở ngã tư đường.

Vừa rồi chỉ mải an ủi một Trần Thái Hà 0 phiếu, Diệp Mãn Chi đã tạm thời kìm

nén cảm xúc của mình xuống.

Giờ đây chỉ còn lại một mình đứng giữa ngã tư, cảm giác thất vọng tràn trề mới

như sóng xô thác đổ tràn ra ngoài.

Không phải cô chưa từng nghĩ đến khả năng bị loại.

Năng lực công tác của mọi người suy cho cùng cũng chẳng cách biệt nhau

như trời với vực, những đồng chí có tiền có quan hệ đương nhiên sẽ có ưu thế

hơn.

Giống như Lưu Kim Bảo, họ hàng bạn bè của anh ta rải khắp cái phố này, chỉ

riêng những chỗ Diệp Mãn Chi biết đã có cửa hàng bách hóa, trạm quản lý

công thương, kho lương, trạm bán buôn vật tư.

Ở những đơn vị như văn phòng đường phố, quan hệ trên tỉnh trên thành phố

chưa chắc đã đắc dụng bằng quan hệ ngay tại địa bàn.

Thế nhưng, khi kết quả chưa ra, người ta vẫn luôn ôm tâm lý cầu may.

Cô nghĩ dù sao mình cũng vào làm nhờ thư giới thiệu của đại diện quân sự,

nếu đến cả sự tiến cử ấy cũng không giúp cô trụ lại được, thì chẳng hóa ra cô

kém cỏi lắm sao!

Thế nên, ban ngày cô đi làm, buổi tối tăng ca, thậm chí dành cả cuối tuần cho

công việc.

Đến cả buổi hòa nhạc quốc phong hàng tuần yêu thích cô cũng gạt sang một

bên, chỉ muốn một hơi chiếm được cái biên chế.

Vậy mà, dốc hết sức mình suốt hai tháng trời, cuối cùng chỉ đợi được một kết

cục bị bỏ rơi.

Diệp Mãn Chi vừa xót xa vừa tủi thân, nước mắt không kìm được mà trào ra.

Sự thất lạc vì không được công nhận, sự bàng hoàng sau thất bại khiến cô tạm

thời quên mất môi trường xung quanh.

Cô vừa sụt sùi rơi lệ, vừa bước đi một cách máy móc.

“Diệp Mãn Chi”

Đang lúc khóc lóc thảm thiết, một chiếc xe Jeep bỗng nhiên đỗ khựng lại

bên lề đường.

Cô nhận ra đó là giọng của Ngô Tranh Vanh, nhưng lúc này người cô không

muốn gặp nhất chính là anh.

Diệp Mãn Chi vờ như không nghe thấy gì, rảo bước băng qua đường.

Ngô Tranh Vanh xuống xe, nhanh chân đuổi theo.

Nhưng rõ ràng anh không lường trước được đối phương lại khóc nhè giữa

đường, khi chợt thấy bộ dạng lệ nhòa thảm hại của cô, trong mắt anh hiện

lên sự ngỡ ngàng rõ rệt.

“Sao lại khóc thế này?” Giọng hỏi han nhẹ nhàng hơn thường lệ đến ba phần.

Diệp Mãn Chi không muốn nói chuyện với anh, chỉ lắc đầu quầy quậy rồi định

lách qua anh mà đi.

Ngô Tranh Vanh lại một lần nữa chặn đường, “Có uất ức gì thì nói tôi nghe xem

nào”

Dùng tông giọng bông đùa nhẹ nhàng, nhưng đáy mắt anh chẳng có chút ý

cười nào.

Diệp Mãn Chi vốn có một sức sống mãnh liệt kiểu chẳng sợ trời chẳng sợ đất,

để khiến cô khóc giữa đường thế này, chắc chắn phải là uất ức không hề nhỏ.

“Không có gì đâu ạ,” Diệp Mãn Chi không muốn mất mặt trước anh, cố kìm

nước mắt vào trong nhưng vô ích, đành lí nhí, “Đoàn trưởng Ngô, hôm nay tâm

trạng tôi không tốt, có chuyện gì để hôm khác nói sau đi ạ”

Bên đường người qua kẻ lại không tiện hỏi han nhiều.

Ngô Tranh Vanh nhíu mày nhìn cô một lát, rồi nắm lấy cổ tay cô, dắt đến bên

cửa xe Jeep.

Tần Tường đã bước ra khỏi buồng lái, đưa ra một cái cớ dở tệ: “Tôi tự dưng đau

bụng quá, anh tự lái xe về nhà máy nhé?”

“Ừ, cậu về nghỉ ngơi đi” Ngô Tranh Vanh để Diệp Mãn Chi ngồi vào ghế phụ,

gật đầu với tiểu Tần rồi khởi động xe lao đi.

51.html]

Đi ngang qua quầy giải khát trước cổng khu tập thể quân giới, anh giảm tốc

độ, xuống xe mua một cây kem sữa đưa cho cô.

“Ăn đi, tôi vừa cướp của một đứa học sinh tiểu học đấy”

“” Diệp Mãn Chi quên cả buồn, theo bản năng phản bác, “Học sinh tiểu học

làm gì có tiền mua kem sữa một hào”

Cô lên đến cấp ba rồi mà tiền tiêu vặt cũng chỉ có năm hào thôi.

“Ừ, học sinh tiểu học cũng không khóc nhè bên vỉa hè”

Ngô Tranh Vanh rút ra một chiếc khăn tay sạch, định giúp cô lau nước mắt bên

má, nhưng đưa đi nửa chừng lại đổi hướng, đặt khăn vào tay cô.

“Hôm nay làm sao thế? Đi làm bị người ta bắt nạt à?”

Công việc ở đường phố có không ít chuyện hòa giải, chịu chút ấm ức với dân

chúng là điều khó tránh khỏi.

Ăn được hai miếng kem, tâm trạng Diệp Mãn Chi dịu đi đôi chút, đắn đo mãi rồi

cũng thút thít kể cho anh nghe chuyện chiều nay.

Dù sao chuyện cô không lấy được biên chế sớm muộn gì người ta cũng biết,

tuy hơi mất mặt nhưng thà tự mình nói ra còn hơn là để anh nghe được từ

miệng kẻ khác.

Nghe xong, vẻ mặt Ngô Tranh Vanh giãn ra thấy rõ, anh tựa lưng vào ghế cười

nói: “Có thế này mà cũng đáng để cô khóc nhè giữa đường sao? Lại còn chẳng

thèm đếm xỉa đến tôi nữa”

“Hồi đó nhờ có thư giới thiệu của anh tôi mới vào đường phố làm việc, giờ để

lãng phí mất cơ hội này, tôi chẳng còn mặt mũi nào đối diện với anh nữa”

Ngô Tranh Vanh không chút bận tâm: “Nếu dựa vào năng lực cá nhân để tuyển

chọn mà họ không chọn cô, đó là vấn đề của lãnh đạo đường phố. Nếu dựa

vào quan hệ hậu thuẫn để tuyển chọn mà họ không chọn cô, đó là vấn đề của

tôi. Những chuyện này chẳng liên quan gì đến cô cả, cô khóc cái gì?”

Diệp Mãn Chi ngậm que kem ngẫm nghĩ hồi lâu mới hiểu được cái logic của

anh.

Hóa ra lãnh đạo không nhận cô, hoặc là lãnh đạo mù mắt, hoặc là anh không

đủ mặt mũi, tóm lại là chẳng phải lỗi tại cô.

Dù không mấy phù hợp với tư duy của người bình thường, nhưng Diệp Mãn Chi

vốn hay tìm nguyên nhân từ người khác, nên mấy lời này đã an ủi cô rất lớn.

Cô dùng chiếc khăn tay lau mặt, nhỏ giọng lầm bầm: “Tôi chỉ thấy hơi xấu hổ

thôi. Thời gian qua tôi còn giúp người ta giới thiệu việc làm, tiến cử công nhân

học việc, kết quả là tôi lo cho người ta đâu ra đấy, còn bản thân thì lại thất

nghiệp! Nếu để mọi người biết, chắc chắn họ sẽ cười nhạo tôi cho xem!”

Nói đến đây, những giọt nước mắt vừa nén lại được lại không tự chủ mà trào

ra.

Cô là liên lạc viên của khu tập thể quân giới, mọi người bình thường gặp cô

toàn gọi “cán bộ tiểu Diệp” này “cán bộ tiểu Diệp” nọ.

Lần này cô bị văn phòng đường phố gạt ra, chắc chắn sẽ bị người ta xì xào bàn

tán cho mà xem!

Ngô Tranh Vanh nhìn vào đôi mắt đen láy vừa được gột rửa bởi nước mắt, có

chút không chịu nổi cái vẻ chóp mũi đỏ hồng, mắt lệ nhạt nhòa này của cô.

Thế là, anh thốt ra một câu mà trước đây tuyệt đối sẽ không bao giờ nói, “Thế

giờ tính sao? Hay là để tôi nghĩ cách khác giúp cô?”

Diệp Mãn Chi lau nước mắt, vội vàng xua tay: “Tôi nói chuyện này với anh chỉ là

để anh nắm được tình hình trước thôi, dù sao lúc đầu cũng là anh tiến cử tôi

vào đó. Tuyệt đối không có ý nhờ anh ra mặt đòi lại công bằng đâu ạ!”

Cô chẳng muốn làm “con ông cháu cha” thêm lần nào nữa.

Nói vậy nghe có vẻ hơi làm bộ làm tịch, nhưng thực ra phần lớn áp lực của cô

dạo gần đây đều xuất phát từ bức thư giới thiệu kia.

Cô luôn sợ mình thể hiện không tốt sẽ làm mất mặt bản thân, và khiến Ngô

Tranh Vanh cũng mất mặt lây.

Ngô Tranh Vanh cười hỏi: “Văn phòng đường phố là cái đơn vị gì mà nhất định

phải vào cho bằng được à? Bị người ta tát cho một cái chưa đủ, còn muốn ghé

mặt vào lần thứ hai sao. Tôi có thể giúp cô tìm cách ở các đơn vị khác”

Hồi đó vì Chủ nhiệm Mục nói văn phòng đường phố đang thiếu người, hoan

nghênh giới thiệu nhân tài, anh mới tiến cử Diệp Mãn Chi vào. Nếu biết sớm

việc ở đường phố cạnh tranh khốc liệt như thế, thậm chí còn bày ra trò “hai

chọn một”, anh đã chẳng thèm viết bức thư giới thiệu đó làm gì.

Diệp Mãn Chi là học sinh tốt nghiệp cấp ba, cho dù không có sự tiến cử của

anh, thời gian hai tháng cũng đủ để cô tìm được một công việc chính thức rồi.

Thế nhưng Diệp Mãn Chi lại không nghĩ vậy.

Văn phòng đường phố làm việc giờ hành chính, gần nhà, lại không có quan hệ

nhân sự phức tạp như ở các đơn vị lớn.

Tuy thường xuyên tăng ca, nhưng một khi không còn áp lực biên chế nữa, tình

trạng tăng ca chắc chắn sẽ được cải thiện.

Với cô, văn phòng đường phố vẫn là một nơi làm việc tốt.

Mặc dù kết quả cuối cùng không được ở lại, nhưng phần lớn thời gian trong hai

tháng qua cô vẫn thấy rất vui vẻ và rực rỡ.

“Đoàn trưởng Ngô, ý tốt của anh tôi xin nhận. Nhưng giờ tôi đã có chút kinh

nghiệm làm việc rồi, chuyện tìm việc tôi có thể tự lo liệu được”

Diệp Mãn Chi lau sạch những giọt lệ còn vương trên mặt, nét tự tin hiện lên

trên đôi mày khiến cả gương mặt cô sáng bừng lên.

“Thực sự không cần tôi giúp sao?”

“Vâng, không cần đâu ạ”

Trong xe lại rơi vào tĩnh lặng.

Lúc nãy chỉ mải đau lòng vì công việc, Diệp Mãn Chi nhất thời quên mất

chuyện xảy ra ở buổi vũ hội hôm ấy.

Giờ đây khi cảm xúc đã bình ổn lại chút ít, cô đột nhiên không muốn ở cùng

một không gian với Ngô Tranh Vanh nữa.

“Đoàn trưởng Ngô, nếu không có việc gì nữa thì tôi xin phép về trước ạ” Cô

khoác túi lên vai, chuẩn bị đẩy cửa xuống xe.

Ngô Tranh Vanh lại đưa tay nắm lấy cổ tay cô và nói: “Hôm nay tôi đi đường

vòng qua phố Quang Minh, vốn dĩ là đặc biệt đi tìm cô đấy”

“Có chuyện gì ạ?”

Ngô Tranh Vanh một lần nữa xác nhận với cô: “Chuyện công việc của cô thực

sự không cần tôi giúp chứ? Nếu cô cần tôi giúp, thì những lời tiếp theo tôi sẽ

tạm thời không nhắc tới nữa, nếu không sẽ hóa ra tôi là kẻ thừa nước đục thả

câu”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.