Khu Tập Thể Quân Giới Những Năm 50

Chương 57



Ngày hôm sau đi làm, Diệp Mãn Chi vừa bước vào văn phòng đã bị Chủ nhiệm

Mục gọi lại.

“Tiểu Diệp, công tác xóa mù chữ tiến triển đến đâu rồi?” Mục Lan vừa xoa thái

dương vừa nói, “Hôm qua cái vụ báo động làm tôi thao thức nửa đêm không

ngủ được. Lạc hậu là phải ăn đòn, cứ nghĩ đến đống người mù chữ trên phố

mình là tôi lại phát hỏa!”

Diệp Mãn Chi cũng có cùng suy nghĩ đó, cô lấy bảng thống kê ra và nói: “Mấy

ngày qua con đã vận động được 150 người tham gia lớp học chữ, những người

này đều đã ký tên và điểm chỉ vào đơn đăng ký rồi, nếu không có gì bất ngờ thì

đều có thể đi học ạ”

“Tuy nhiên, con cho rằng vận động mọi người đi học mới chỉ là bước đầu tiên,

quan trọng là phải đảm bảo hiệu quả học tập, đừng để học viên bỏ học giữa

chừng. Vì vậy, lớp xóa mù chữ của chúng ta không nên dạy quá đông, tốt nhất

nên khống chế số lượng dưới 30 người”

Mục Lan gật đầu bảo: “Tôi có hỏi thăm vài đơn vị bạn, lớp xóa mù chữ của họ

có chỗ 50 người, cũng có chỗ 20 người. So sánh lại thì đúng là dạy lớp nhỏ tỉ

lệ bỏ học thấp hơn hẳn. Nhưng việc này lại liên quan đến vấn đề kinh phí. Tính

mỗi lớp 30 người thì chúng ta phải mở ít nhất 5 lớp song hành. Lão Trương”

Bà quay sang nhìn Trương Cần Giản ở bàn bên, “Kinh phí của phường mình còn

bao nhiêu, có đủ trang trải tiền thuê giáo viên và sách giáo khoa không?”

“Năm lớp song hành thì ít nhất phải mời hai giáo viên, mà mỗi khóa xóa mù

chữ ít nhất phải kéo dài bốn tháng. Cho dù là những người tích cực trong phố

cũng không thể làm không công mãi được. Riêng khoản lương giáo viên đã

phải chi ít nhất năm mươi đồng, chuyện này vẫn phải ngửa tay xin cấp trên

thôi, bảo quận cấp cho một khoản kinh phí xóa mù chữ”

Mỗi tháng phường chỉ có hai đồng kinh phí, cho dù ông có thắt lưng buộc

bụng, chắt bóp từng đồng cũng chẳng để ra nổi năm mươi đồng.

Vả lại, nếu quận cấp được kinh phí thì công tác xóa mù của phố Quang Minh

đã không kéo dài đến tận bây giờ.

Kinh phí xóa mù chữ ở các đơn vị hầu như đều phải tự thân vận động.

Nhưng văn phòng đường phố là cơ quan đại diện của chính quyền, chỉ có phục

vụ quần chúng chứ chẳng có danh mục nào để thu phí cả.

Diệp Mãn Chi nhỏ giọng hỏi: “Liệu có thể tạm dùng phí thủ tục đăng ký kết hôn

để chi trả không ạ?”

“Số tiền đó đã đem đi sửa chữa nhà dột nát hết rồi,” Chủ nhiệm Mục bất lực

nói, “Chuyện kinh phí để tôi lên quận nghĩ cách xem sao. Tiểu Diệp, công tác

xóa mù đừng dừng lại, con cứ tiếp tục triển khai đi”

Diệp Mãn Chi ngoài mặt gật đầu đồng ý nhưng trong lòng bắt đầu lo lắng.

Không tiền thì bước đi khó nhọc.

Ngộ nhỡ không kiếm được tiền, không mời được giáo viên, chẳng lẽ lãnh đạo

lại bắt mấy người ở văn phòng đường phố này đứng lớp sao?

Chỉ mới tưởng tượng đến cảnh ban ngày đi làm, buổi tối đi dạy là cô đã thấy tối

sầm mặt mũi.

Cô muốn lật tìm mấy tờ báo gần đây, có một số tin tức giới thiệu thành quả

xóa mù chữ ở các nơi, biết đâu có thể học hỏi chút kinh nghiệm từ các điển

hình thành công, bởi không phải đơn vị nào cũng giàu nứt đố đổ vách.

Tuy nhiên, hầu hết báo cũ ở văn phòng đều bị Trương Cần Giản đem bán phế

liệu lấy tiền mặt rồi.

Cô đành chạy một chuyến đến bưu điện để mượn báo của chị dâu ba Hoàng

Lê.

Hoàng Lê không đưa báo cũ cho cô nhưng lại đưa cho cô mấy cuốn sổ tay cắt

dán báo rất dày.

“Em muốn tìm tin tức gì thì cứ tìm trong mấy cuốn này, đây là những mẩu báo

chính trên tờ ‘Nhân Dân Nhật Báo’ nửa đầu năm nay, mấy tin không quan trọng

chị đều lược bỏ hết rồi”

Diệp Mãn Chi mừng như bắt được vàng, sau khi cảm ơn chị dâu, cô ôm một

đống sổ cắt dán báo về văn phòng đường phố để nghiên cứu.

Lưu Kim Bảo đang đau đầu vì bị người mới là Triệu Nhị Hạ làm phiền, liền đứng

dậy lân la đến bên Diệp Mãn Chi hỏi: “Bà xem mấy tờ báo này có ích gì đâu?

Báo chí có đẻ ra được kinh phí đâu!”

“Chủ yếu là để tìm ý tưởng thôi!” Cô chỉ vào một mẩu tin và nói, “Ông xem cái

này này, Hiệp hội Xóa mù chữ Toàn quốc, tôi thấy phường mình có thể thử xin

gia nhập hiệp hội, làm hội viên gì đó xem sao”

“Thôi bà bỏ đi! Gia nhập mấy cái hiệp hội này chẳng béo bở gì đâu, họ chỉ biết

chỉ tay năm ngón vào công việc của mình thôi, làm đơn vị cơ sở thêm bó chân

bó tay!”

Diệp Mãn Chi chỉ vào một dòng chữ nhỏ trên báo: “Ông nhìn chỗ này này, trên

báo người ta nói: ‘Kinh phí của hội được chi trả từ ngân sách nhà nước’. Điều

này nói lên cái gì? Nói lên rằng gia nhập hiệp hội xóa mù chữ là có tiền đấy!

Chỉ là không biết cái cửa hiệp hội này mở ở đâu, muốn gia nhập thì phải xin xỏ

thế nào đây?”

Diệp Mãn Chi nảy ra ý định đưa văn phòng đường phố gia nhập Hiệp hội Xóa

mù chữ Toàn quốc, buổi chiều cô chạy đôn chạy đáo qua mấy đơn vị để hỏi

thăm cách liên lạc và tham gia cái hiệp hội này.

Nhưng mấy đơn vị bạn đều chưa nghe thấy danh tiếng của hiệp hội này bao

giờ, cảm giác như một tổ chức quần chúng nào đó thôi.

Diệp Mãn Chi coi như mất công vô ích cả buổi.

Chiều tối lúc tan làm, cô đóng gói mấy cuốn sổ cắt dán báo định mang về nhà

nghiên cứu tiếp.

Nhưng vừa bước ra khỏi văn phòng, cô đã thấy Ngô Tranh Vanh đứng đợi ở bên

kia đường.

Ngô Tranh Vanh thuận tay đỡ lấy chồng sổ cắt dán trên tay cô, thoáng hiện vẻ

ngạc nhiên trên mặt: “Tối nay em còn phải làm thêm giờ sao?”

“Không tính là làm thêm, anh tìm con có việc gì à?”

“Ừ, ở Cung Văn hóa vừa chiếu bộ ‘Cô gái Chuồn chuồn’, tôi đến hỏi xem đồng

chí tiểu Diệp có hứng thú đi xem phim cùng không”

Diệp Mãn Chi đã lâu không được xem phim, cô dĩ nhiên là muốn đi rồi!

“Phim này do đâu sản xuất thế anh? Nội dung đại khái là gì ạ?”

Ngô Tranh Vanh thẳng thắn đáp: “Phim tình cảm Liên Xô”

“” Diệp Mãn Chi dở khóc dở cười, “Anh không thể nói là phim truyện Liên Xô

được à?”

57.html]

“Được,” Ngô Tranh Vanh từ thiện như dòng nước, đổi miệng ngay, “Phim truyện

Liên Xô”

Diệp Mãn Chi có chút ngại ngùng khi đi xem phim tình cảm với anh, đang lúc

do dự thì lại nghe anh nói: “Tôi thấy trong danh sách học viên xóa mù chữ của

phường em có không ít thân nhân quân đội và liệt sĩ. Công tác hậu phương

quân đội cũng là một trong những nhiệm vụ trọng điểm của văn phòng đại

diện quân sự chúng tôi. Xem phim xong, chúng ta có thể thảo luận kỹ hơn về

công tác xóa mù chữ mà em đang phụ trách”

Chương 32: Tôi là anh gì của em cơ chứ?

Lúc chiều tà, dư huy chiếu ngang, chiếc xe điện leng keng màu xanh từ từ tiến

vào sân ga, cái chuông đồng trước đầu xe vang lên một tràng âm thanh giòn

giã.

Khi Diệp Mãn Chi cùng Ngô Tranh Vanh bước xuống xe, phim vẫn còn hơn một

tiếng mới bắt đầu chiếu.

Hai người quyết định đến hiệu ăn quốc doanh gần Cung Văn hóa để ăn tối.

Đứng trước quầy gọi hai món xong, Ngô Tranh Vanh hơi nghiêng mình hỏi: “Em

có uống rượu không?”

“Con đâu phải sâu rượu, sao có thể bữa nào cũng uống rượu được?” Diệp Mãn

Chi rất đắc ý nói, “Giờ con chỉ uống Mao Đài thôi nhé!”

Ngô Tranh Vanh thản nhiên gật đầu, nói với nhân viên phục vụ: “Đồng chí, cho

một chai Mao Đài”

Nhân viên phục vụ: “”

Anh nhìn tôi xem có giống Mao Đài không?

“” Diệp Mãn Chi nén cười, “Đồng chí ơi, anh ấy đùa đấy, tụi con không uống

rượu đâu!”

Ánh mắt nhân viên phục vụ đảo qua đảo lại trên mặt hai người trẻ tuổi, rồi chỉ

vào thùng gỗ sau quầy, “Có bia tươi, chiều nay vừa mới đưa tới, làm hai ly

không?”

Ngô Tranh Vanh trưng cầu ý kiến của cô gái, “Uống một chút được không?”

Diệp Mãn Chi muốn nếm thử, nhưng cô vừa mới tuyên bố là không thể bữa nào

cũng uống rượu, giờ mà gật đầu chẳng phải tự vả vào mặt mình sao?

Tâm tư của cô hiện rõ mồn một trên mặt, Ngô Tranh Vanh dường như đã đơn

phương đạt tới cảnh giới tâm đầu ý hợp, liền nói với nhân viên: “Phiền đồng chí

rót cho chúng tôi hai ly nhé”

Bê hai ly bia sủi bọt tìm chỗ ngồi, anh hỏi: “Trước đây em đã uống bia bao giờ

chưa?”

“Chưa ạ. Trước đây con chẳng mấy khi có dịp uống rượu, lúc người lớn uống

con thỉnh thoảng mới được nếm thử một chút, nhưng bố con quen uống rượu

đế cơ”

Diệp Mãn Chi nhấp một ngụm bia tươi, vị hơi đắng, cái cảm giác mát lạnh chảy

qua cổ họng khiến cô không kìm được muốn khen anh một câu: “Lần trước là

rượu vang trắng, lần này là bia tươi, đều là nhờ ơn anh mà con mới được nếm

thử của ngon vật lạ đấy!”

Nghe vậy, Ngô Tranh Vanh nhếch môi cười nói: “Lai Nha khéo miệng thật đấy”

Ánh mắt Diệp Mãn Chi thoáng hiện vẻ ngượng nghịu, “Sao anh tự nhiên lại gọi

tên cúng cơm của con thế?”

“Giờ tôi không muốn gọi bằng gì khác cả” Ngô Tranh Vanh mỉm cười nhìn sang

phía đối diện, “Chẳng lẽ trước khi gọi tên còn phải làm báo cáo xin phép sao?”

Diệp Mãn Chi bị anh chọc cười, đôi mắt đen láy lấp lánh, trông cực kỳ xinh đẹp.

“Vậy anh cứ gọi đi, lần này con cho phép không cần làm báo cáo nữa”

Cô gắp cho mình một miếng thịt bắp giò, cười híp mắt nói: “Đoàn trưởng Ngô,

kể cho con nghe chuyện hậu phương quân đội đi”

“Khó khăn lắm mới có một buổi hẹn hò, đừng bàn chuyện công việc nữa được

không?”

“Rõ ràng là chính anh nhắc đến trước mà!”

“Đó chỉ là mánh khóe để hẹn được em ra ngoài thôi. Về vấn đề hậu phương

quân đội, em về hỏi đồng chí Phượng Triều Dương ở đơn vị em ấy, công tác

mảng đó xưa nay vẫn là cô ấy liên hệ với văn phòng đại diện quân sự”

“Dì Phượng phụ trách công tác hậu phương quân đội sao?” Diệp Mãn Chi lộ vẻ

thắc mắc, “Lúc con mới vào làm là dì ấy kèm cặp con, suốt hai tháng trời con

chưa từng nghe dì ấy nhắc tới việc phụ trách mảng này bao giờ cả!”

“Đúng là do cô ấy phụ trách đấy, dịp mùng 1 tháng 8 vừa rồi chúng tôi còn

cùng tổ chức hoạt động mà” Ngô Tranh Vanh cười nói, “Xem ra quan hệ của

em với người thầy này cũng bình thường thôi nhỉ”

“Haiz, nói chính xác thì là dì ấy đối với con cũng bình thường thôi. Dì Phượng

là người sống nội tâm và hơi lạnh lùng, nhưng con cảm thấy dì ấy là người tốt,”

Diệp Mãn Chi nhỏ giọng tiết lộ, “Lúc phường con bỏ phiếu, con được hai phiếu,

trong đó có một phiếu là của dì Phượng đấy”

Ngô Tranh Vanh đặt đũa xuống, trầm ngâm một lát rồi nói: “Lúc cô ấy liên hệ

với bên đại diện quân sự cũng khá lạnh lùng, nhưng bản thân cô ấy là thân

nhân liệt sĩ, trong công tác hậu phương quân đội cô ấy có lợi thế riêng. Có vấn

đề gì em cứ chủ động trao đổi với cô ấy nhiều vào”

Diệp Mãn Chi ngẩn người hỏi: “Dì Phượng là thân nhân liệt sĩ ạ?”

“Ừ, em biết vậy thôi nhé, đừng truyền ra ngoài, cũng không cần vì thế mà đối

xử với cô ấy khác đi. Cứ nhìn cái tên của cô ấy là biết cô ấy là người rất kiêu

hãnh rồi, không cần sự thương hại của người khác đâu”

Diệp Mãn Chi tò mò nhìn anh: “Nhìn cái tên thì sao mà biết được dì Phượng

kiêu hãnh hả anh?”

“Bằng Bắc Hải, Phượng Triều Dương. Hựu huề thư kiếm lộ mang mang. (Bằng

bay biển Bắc, Phượng hót dưới ánh mặt trời. Lại mang theo sách và kiếm trên

con đường mịt mù)” Ngô Tranh Vanh nói như một lẽ đương nhiên, “Mấy chục

năm trước, gia đình nào đặt tên con gái là ‘Phượng Triều Dương’ thì đa phần là

dòng dõi thư hương. Những đứa trẻ lớn lên trong gia đình như vậy ít nhiều sẽ

có chút tài cao ngạo vật. Cho dù giờ cô ấy đã có tuổi, nhưng cái chất trong

xương tủy không dễ gì thay đổi được”

Trình độ thư pháp và hội họa của dì Phượng thuộc hàng xuất sắc trong toàn

thành phố, mười phần thì hết tám chín phần đúng như anh nói là xuất thân từ

gia đình có giáo dục tốt.

Diệp Mãn Chi thầm nghĩ, câu nói này liệu có thể áp dụng lên chính bản thân

anh không nhỉ?

Tranh Vanh, Tranh Vanh (nghĩa là cao lớn, xuất chúng), đặt cái tên như vậy

chắc chắn cũng gửi gắm rất nhiều kỳ vọng của bậc tiền bối.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.