Là Sinh Viên trường quân đội nhưng lại đam mê làm ruộng

Chương 11



Lê Dạng hoàn toàn không biết mình đã vô tình tạo ra một lỗ hổng trong kỳ thi thực

chiến. Giờ cô đang chuẩn bị tăng chỉ số tinh thần.

“Mạng” trong tay quá ít, tiêu xài thế nào cũng khó tránh khỏi đắn đo. Tổng cộng

chỉ có ba năm, nên đầu tư từng năm một, hay là “đập” hết một lần?

Cách sau có khả năng thu lợi lớn hơn, nhưng lỡ như chỉ số tinh thần tăng vọt, cơ

thể có phản ứng bất thường gì thì không hay.

Dù sao cô cũng đang ở trong khu cách ly đặc biệt, còn đang co ro trên một cái cây

lớn.

Vẫn nên làm từng năm một cho chắc!

Lê Dạng quyết định cẩn thận vẫn hơn, lợi ích ít một chút cũng được. Khu cách ly

lớn thế này, thể nào cũng còn đủ loại hoa cỏ, bụi cây nhỏ khác.

“Tiêu hao 1 năm tuổi thọ, tăng cường chỉ số tinh thần”

【 Bạn đã liên tục đọc sách một năm, do nội dung khô khan nhạt nhẽo, bạn luôn

muốn ra ngoài rèn luyện, chỉ số tinh thần tăng lên 45 điểm. 】

Chỉ tăng được 5 điểm, Lê Dạng cũng không nản lòng, tiếp tục đầu tư tuổi thọ.

【 Bạn liên tục đọc sách một năm, cảm xúc chán học tăng lên, chỉ thấy chữ nghĩa

trước mắt như thiên thư, chỉ số tinh thần tăng lên 46 điểm. 】

Lê Dạng: “…”

Hai năm tuổi thọ, mà chỉ số tinh thần chỉ tăng được 6 điểm, còn không bằng đợt

tăng thể chất, thuận đường tăng ké được nhiều hơn.

Trong này có quy luật gì không?

Lê Dạng cẩn thận suy nghĩ một lát, cảm thấy quy luật này không dễ nắm bắt.

Hệ thống trường sinh dù là tăng thể chất hay tinh thần, đều dựa vào “sự kiện mô

phỏng”.

Một năm không phải là ngắn, chỉ cần có sự kiện ngẫu nhiên xảy ra, nó sẽ ảnh

hưởng đến kết quả cuối cùng.

“Ừm, vạn sự khởi đầu nan…” Lê Dạng nhớ lại lúc ban đầu tăng thể chất, cũng vì

thiên phú quá kém mà mãi không hiệu quả.

Chỉ số tinh thần ban đầu của cô cũng không cao, chờ chỉ số này tăng lên rồi, chắc

sẽ tốt hơn.

“Đập” tiếp thôi, dù sao một năm này cũng không thể dùng để tăng thể chất.

Cô cũng không cần tích trữ, lỡ ngày mai lại có thu hoạch lớn thì sao. Giới hạn tuổi

thọ của cô chỉ có mười năm, một khi vượt qua sẽ không thể tích trữ, chẳng phải là

lãng phí “sinh mệnh” sao!

Lê Dạng lại tiêu hao thêm một năm tuổi thọ.

【 Bạn liên tục đọc sách một năm, tuy đầu óc khá ngốc, nhưng nhờ kiên trì nghiền

ngẫm một quyển sách, cuối cùng cũng đã thông hiểu, chỉ số tinh thần tăng lên 60

điểm. 】

Lê Dạng: “!”

Cô lờ đi bốn chữ “đầu óc khá ngốc”, chỉ kinh ngạc vì lần này tăng vọt 14 điểm.

Quá tuyệt!

Lê Dạng gọi giao diện hệ thống ra, vui vẻ ngắm nhìn các chỉ số của mình.

> Tên họ: Lê Dạng

> Tuổi thọ: 1 năm / 10 năm

> Thể chất: 90

> Tinh thần: 60

> Ghi chú: Tuổi thọ còn lại 1 năm, vui lòng mau chóng thu hoạch cây cối, nhận

tuổi thọ.

>

Lê Dạng rất hài lòng với 60 điểm tinh thần này. Không biết có phải do tác dụng

tâm lý hay không, mà cô cảm thấy lúc này mình tai thính mắt tinh, dường như cả

đêm không ngủ cũng không thấy mệt.

Đương nhiên, ngủ được thì vẫn nên ngủ một lát, ngày mai còn phải tiếp tục kỳ thi.

Trước khi ngủ, Lê Dạng lại quan sát xung quanh một lượt, xác định bốn phía

không có nguy hiểm, cô mới lấy áo khoác đắp lên người, nhắm mắt dưỡng thần.

Thời tiết tháng Sáu cũng không lạnh, chỉ là khu cách ly này luôn cho người ta cảm

giác ẩm ướt, lạnh lẽo, đặc biệt là khi về đêm, cùng với tiếng hú không rõ nguồn

gốc vọng lại từ xa, càng thêm vài phần âm u đáng sợ.

Lê Dạng cả đêm đều ở trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh, nhưng sáng hôm sau tỉnh

dậy, cô lại thấy tinh thần phấn chấn, không hề buồn ngủ.

Là vì chỉ số tinh thần tăng lên sao?

60 điểm tinh thần quả nhiên khác biệt.

Yêu cầu thấp nhất của học viên quân sự là 65 điểm, mà 65 điểm thể chất đã là

thể trạng rất tốt của người thường rồi.

Vậy 60 điểm tinh thần, hẳn cũng thuộc loại người có tinh lực dồi dào.

Lê Dạng nhảy từ trên cây xuống, bắt đầu hành động “thu mạng” của hôm nay.

Kỳ thi thực chiến này tốt thật, Lê Dạng chỉ chê ba ngày là không đủ, hận không

thể kéo dài ba mươi ngày!

Lê Dạng tự vẽ một bản đồ sơ sài để tránh đi lại đường cũ. Khu cách ly rất lớn,

nhưng khu vực hoạt động của mỗi tổ chắc là có hạn. Cô cũng không tham lam, chỉ

cần trong ba ngày có thể càn quét sạch sẽ các “điểm an toàn” của tổ 8 là được.

Lê Dạng đi vòng hai mươi phút, đến nơi mà cô đặt tên là “Điểm an toàn số 7”.

Khu vực này có một hồ nước nhỏ, nhưng chỉ cần không đến gần, nơi này vẫn

tương đối an toàn.

Lê Dạng vừa định bắt đầu cuộc “càn quét” – đây cũng là kinh nghiệm ngày hôm

qua của cô, chỉ có kinh động mấy bụi cây nhỏ đó, chúng nó mới bùng nổ.

Ủa!

Lê Dạng chớp mắt, phát hiện mình nhìn thấy “vi quang” (hơi sáng) rõ ràng hơn.

Cách hình dung này hơi kỳ, vì ánh sáng đó thật sự rất yếu, chỉ có thể gọi là “vi

quang”, nhưng đối với Lê Dạng, nó đã trở nên rõ ràng hơn.

Hôm qua cô cũng lờ mờ thấy được, nhưng phải đợi đến khi dị thực tấn công.

Nhưng bụi cây nhỏ trước mắt này cách cô 3 mét, ngụy trang rất kỹ, không có chút

bất thường nào, thế mà giờ lớp vi quang đã bao phủ toàn bộ bụi cây, rõ ràng như

thể bị đánh dấu.

ruong/chuong-11.html]

Lê Dạng: “…Chẳng lẽ là do chỉ số tinh thần tăng lên?”

Cô thản nhiên đi qua, mắt nhìn đi nơi khác, nhưng đột nhiên vung rìu, bổ về phía

bụi cây nhỏ kia.

Bụi cây nhỏ phản ứng cũng nhanh, đột ngột bắn lên, để lộ cái miệng đầy răng

nhọn.

Lê Dạng đã sớm quen tay, một rìu bổ trúng ngay cái miệng đang há rộng của nó.

Tiếng “răng rắc” vang lên, bụi cây xấu xí bị chẻ làm đôi.

Hệ thống: 【 Tuổi thọ +1 tháng 】.

Lê Dạng nhẹ nhàng xử lý một cây dị thực, cảm thấy sảng khoái vô cùng.

Tuyệt diệu.

Sớm biết chỉ số tinh thần có lợi ích này… À, sớm biết cũng vô dụng, cô cũng đâu

có dư dả tuổi thọ để mà tăng.

Ngày thứ hai này, hiệu suất của Lê Dạng cao hơn hẳn.

Ngày đầu tiên, cô còn phải “càn quét” tìm kiếm, thỉnh thoảng còn chém nhầm

một đống “3 phút”. Nhưng đến ngày thứ hai, Lê Dạng như bật radar rà quét, chỉ

cần tìm đúng khu an toàn là có thể nhẹ nhàng quét ra dị thực.

Ngày hôm qua cả ngày, Lê Dạng mới thu hoạch được 30 cây dị thực. Hôm nay

mới một buổi sáng, cô đã xử lý 30 cây.

Hiệu suất tăng gấp đôi!

Tuổi thọ của Lê Dạng lại tăng về mốc 4 năm.

Tại phòng điều khiển trung tâm khu cách ly.

Các giám khảo thật sự muốn không chú ý đến Lê Dạng cũng khó, vị trí trên bảng

xếp hạng điểm của cô quá gây chú ý.

60 điểm vốn đã dẫn đầu, lúc này mới sáng ngày thứ hai, cô đã vọt lên 120 điểm!

Người thứ hai là Chung Càn cũng vọt lên 60 điểm. Nhưng cậu ta giành điểm thế

nào? Là sau khi Chung Càn nghiền ngẫm bản hướng dẫn, đã chọn cách mai phục

những sinh vật biến dị nhất phẩm có khả năng lui tới. Cậu ta đạt được số điểm đó

sau khi thu hoạch 10 con động vật biến dị nhất phẩm cấp thấp và 1 con nhất

phẩm trung giai.

Chung Càn xuất thân danh môn, chỉ số thể chất cao tới 93 điểm, từ nhỏ đã tiếp

nhận huấn luyện tác chiến bài bản, nên mới có sức chiến đấu như vậy.

Nhưng dù thế, cậu ta cũng chỉ có 60 điểm, kém Lê Dạng đúng một nửa!

Điểm số chênh lệch quá lớn, khiến có giám khảo xem không vừa mắt, nói: “Lê

Dạng này chỉ dựa vào việc “cày” cây cối vô phẩm mà giành được điểm cao như

vậy, có phải hơi không công bằng không?”

So ra thì, Chung Càn đã phải trả giá rất nhiều, còn Lê Dạng dường như chỉ đang

đầu cơ trục lợi…

Quan chủ khảo nhìn về phía ông ta, hỏi ngược lại: “Ông cảm thấy cô bé không

xứng đáng với 120 điểm này?”

Vị giám khảo vừa lên tiếng cười gượng: “Tổng thấy có điểm gì đó hơi ảo”

Quan chủ khảo nhấn vào màn hình của tổ 8, khóa mục tiêu vào Lê Dạng, tua

nhanh lại toàn bộ hành động buổi sáng của cô, rồi nói:

“Thứ nhất, cô bé cũng đã hiểu rõ bản hướng dẫn, mới có thể rà soát ra khu an

toàn chuẩn xác như vậy. Điều này chứng minh sự cẩn thận và năng lực phân tích

của cô bé”

“Thứ hai, tinh thần lực của cô bé vượt xa người thường, cảm nhận ánh sao rất

mạnh, nên mới có thể nhanh chóng tìm ra cây cối vô phẩm”

“Cuối cùng, năng lực trưởng thành của cô bé cũng rất đáng gờm. Ngày hôm qua

hiệu suất “cày” của cô bé chưa được như vậy, hôm nay đã tăng gấp đôi!”

Các giám khảo khác cũng đang xem, ban đầu họ đều cảm thấy việc Lê Dạng

“cày” cây vô phẩm quá dễ dàng, nhưng xem xong đoạn video tua lại thì ai nấy đều

im lặng.

Đúng như lời quan chủ khảo nói, hành động trông có vẻ nhẹ nhàng này của Lê

Dạng, ngược lại đã thể hiện thực lực tổng hợp của cô.

Tâm tư nhạy bén, có dũng có mưu. Cô không chỉ có thể chất 90 điểm, mà còn có

chỉ số tinh thần không thấp, nếu không sao có thể dễ dàng tìm ra cây vô phẩm

như vậy?

Đổi là người khác, cho dù là Chung Càn đi làm, cũng không thể có hiệu suất cao

như cô.

Thư Sách

Quan chủ khảo nhìn màn hình, khẽ thở dài, chậm rãi nói: “Cô bé là cô nhi, không

có chỗ dựa, chỉ có thể bắt đầu từ sinh vật vô phẩm, cố gắng hết sức để rèn luyện

bản thân”

Một câu nói làm các giám khảo bừng tỉnh.

Hóa ra là vậy, họ sống trong nhung lụa đã lâu, quên mất cái khổ của nhà nghèo.

Lê Dạng không phải là Chung Càn. Chung Càn từ nhỏ đã tiếp xúc với sinh vật

biến dị cấp thấp, nên cậu ta dám dùng sinh vật nhất phẩm trong kỳ thi thực chiến

để tôi luyện bản thân.

Nhưng Lê Dạng không có “vốn” đó. Nếu cô đi khiêu chiến sinh vật nhất phẩm một

cách tùy tiện, thì mới là ngu xuẩn lỗ mãng.

Tuy nhiên, Lê Dạng cũng không từ bỏ cơ hội mài giũa này, nên cô đã chọn cây cối

vô phẩm.

Nhìn theo hướng này, các giám khảo đều không cảm thấy điểm số này có vấn đề.

Lê Dạng đã dùng bản lĩnh của mình để giành 120 điểm. Cây vô phẩm vốn dĩ tồn

tại trong khu cách ly, ai cũng có thể đi diệt, nhưng những người khác căn bản

không có ý thức đó.

Đây chính là chênh lệch.

Một Chấp Tinh giả vĩ đại, không chỉ cần thân thể mạnh mẽ, mà còn cần ý thức

siêu việt và động lực tự thân cường đại.

Mà cô gái trước mắt này, không nghi ngờ gì đã sở hữu những phẩm chất đó.

Sau khi cảm nhận được lợi ích của việc tăng chỉ số tinh thần, Lê Dạng không còn

keo kiệt tuổi thọ nữa.

Cô lại lần lượt “đập” thêm 3 năm tuổi thọ, nâng chỉ số tinh thần lên 75 điểm.

Lần tăng này hơi thấp so với kỳ vọng, nhưng không còn cách nào, vận may của

cô không tốt, bốc phải “sự kiện viêm não”, khiến chỉ số tinh thần bị sụt giảm.

Việc này giống như lần tăng thể chất bị té gãy chân, gặp phải sự kiện bất lợi như

vậy, chỉ có thể tự nhận xui xẻo.

Mãi đến chiều ngày thứ hai, Lê Dạng mới gặp lại người của tổ 8. Người đi tới

chính là cô gái mặt tròn đã nói chuyện với cô, Từ Văn Bội.

Từ Văn Bội vừa nhìn thấy Lê Dạng, suýt nữa thì rớt cằm. Hai người đi cùng cô

cũng tròn mắt kinh ngạc nhìn Lê Dạng.

Bốn người đứng chung một khung hình, sự tương phản phải gọi là quá thảm

thiết.

Bên Từ Văn Bội có ba người, ngoài cô ra còn một nữ sinh và một nam sinh.

Không ai ngoại lệ, cả ba đều không còn vẻ sáng sủa như lúc mới vào. Họ như

vừa lăn lộn dưới bùn lên, quần áo không nhìn ra màu gốc, tóc tai dính đầy bùn

khô, mặt mũi thì miễn cưỡng sạch sẽ, nhưng cũng có vài vết máu nhỏ.

Nhìn lại Lê Dạng, cô vẫn mặc bộ đồng phục không mấy nổi bật của trường Nhất

Trung Hoàng Thành. Quần áo cũng có hơi bẩn và nhàu, dính không ít lá khô,

nhưng vì hành động một mình, cô không hề chật vật như mọi người tưởng tượng,

mà rõ ràng là sạch sẽ, xinh xắn, gọn gàng.

Cả hai bên đều kinh ngạc nhìn nhau.

Từ Văn Bội: “Tại sao cậu…” (Không hề hấn gì!)

Lê Dạng cũng nói: “Sao các cậu…” (Thảm vậy!)


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.