“Nương, con dâu xin người! Chỉ cần người cho con một trăm văn, để mời đại phu
cứu Thấm Nhi!”
“Nương! Nhi tử cũng quỳ xin người! Thân thể Tấm nhi không chịu nổi nữa rồi,
không thể chờ đến khi đưa lên trấn đâu! Cầu người cho nhi tử một trăm văn để
mời đại phu về!”
“Bà nội, cháu xin bà cứu Tứ muội muội!”
“Bà nội, cháu trai cũng cầu xin bà!”
Ồn ào quá…
Đầu đau như muốn nứt ra.
Đó là cảm giác đầu tiên của Thẩm Bích Thấm khi ý thức dần dần quay lại. Nàng
rất muốn mở mắt, thế nhưng mí mắt nặng như đeo ngàn cân, dù có cố gắng thế
nào cũng không thể nhúc nhích nổi.
Ngay lúc ấy, một giọng nói khắc nghiệt, lạnh lẽo, mang theo ác ý nồng đậm đập
thẳng vào tai nàng:
“Muốn lão nương bỏ tiền ra cho con sao chổi kia đi khám bệnh ư? Một cái ma ốm,
chết đi cho sạch nhà! Tránh ra hết cho ta! Ta nói cho các ngươi biết, dù các
ngươi có quỳ chết ở đây thì lão nương cũng không bỏ ra một đồng! Cút!”
Rầm!
Một tiếng va đập mạnh vang lên, tựa như có người bị đẩy ngã vào cánh cửa gỗ.
“Ai da! Nương, sao người lại làm như vậy!”
“Bà nội, sao bà có thể đẩy nương! Hu hu… cha ơi, đầu nương chảy máu rồi!”
“Nương tử! Nương tử, nàng sao vậy? Mau tỉnh lại đi!”
“Khóc cái gì mà khóc! Có phải cục bột đâu mà dễ chết như thế? Ta nói cho các
ngươi biết, lão nương không có tiền! Không có việc gì thì đừng đến trước mặt ta
làm ồn!”
Tiếng khóc thét của trẻ nhỏ, tiếng kêu gào lo lắng của nam tử, xen lẫn tiếng
chửi mắng cay nghiệt của bà lão… Tất cả hòa thành một mớ hỗn loạn, khiến
đầu Thẩm Bích Thấm đau càng thêm dữ dội.
Nàng mơ hồ nghĩ:
Mình… không phải đã chết rồi sao?
Rõ ràng nàng đã ngộ độc khí than, ý thức tan đi trong bóng tối lạnh lẽo. Vậy vì
sao… vẫn còn nghe thấy âm thanh?
Hay là… nàng vẫn chưa chết, đã được cứu?
Ngay khi suy nghĩ ấy vừa lóe lên, một luồng ký ức xa lạ khổng lồ bất ngờ tràn
thẳng vào trong đầu nàng, như sóng lớn vỡ bờ, mạnh mẽ, dữ dội, không cho nàng
chút cơ hội chống cự.
Thân thể suy nhược.
Gia cảnh bần hàn.
Tứ muội Thẩm Bích Thấm, sáu tuổi, bệnh nặng triền miên.
Một bà nội hà khắc, trọng nam khinh nữ.
Một gia đình nát như tấm lưới rách…
Từng hình ảnh, từng cảm xúc xa lạ mà chân thật, dồn dập xâm chiếm ý thức của
nàng.
Trước khi kịp tiêu hóa tất cả, ý thức Thẩm Bích Thấm lần nữa chìm vào hư vô.
“Nương, vết thương của người còn chưa khỏi, lại hai ngày chưa chợp mắt… nơi
này cứ để nữ nhi trông coi. Người đi nghỉ một lát đi”
Giọng nói thiếu nữ mềm mại, dịu dàng vang bên tai, kéo Thẩm Bích Thấm từ trong
bóng tối trở về.
“Thấm Nhi đã hôn mê hai ngày rồi… đại phu nói nếu sau ba ngày vẫn chưa tỉnh
lại, e là… e là…”
Tiếng nói nghẹn lại, run rẩy đầy tuyệt vọng.
“Ô ô… rốt cuộc con bé bị làm sao vậy… trước kia vẫn luôn khỏe mạnh, sao bệnh
lại đột nhiên nặng đến thế…”
Tiếng khóc nghẹn ngào của người phụ nữ vang lên mơ hồ bên tai, đứt quãng như
bị gió thổi tạt đi giữa đêm sâu. Trong cơn mê man, Thẩm Bích Thấm cảm nhận
được bàn tay đang nắm chặt tay nàng khẽ run lên, rồi đột ngột siết mạnh hơn.
Phồn hoa như mộng lưu quang tận.
Đó là một bàn tay thô ráp, lòng bàn tay đầy vết chai sần cùng những rãnh nứt
chằng chịt vì lao động quanh năm. Thế nhưng, giữa cơn lạnh lẽo của mê mang,
hơi ấm ấy lại khiến tim nàng khẽ run rẩy.
Đến lúc này, Thẩm Bích Thấm mới hoàn toàn tin chắc – những ký ức hỗn loạn
tràn vào đầu nàng không phải ảo giác.
Nàng… đã chết thật rồi.
Và cũng thật sự trọng sinh.
Không phải về quá khứ quen thuộc, mà là sống lại trong thân xác của một tiểu cô
nương chín tuổi nơi cổ đại.
Nàng không biết đây là triều đại nào, cũng chẳng rõ vận mệnh tương lai ra sao.
Nhưng có một điều nàng xác định rất rõ — gia đình nàng đang sống lúc này, chính
là điều mà kiếp trước nàng từng khắc khoải mong cầu suốt cả cuộc đời:
có cha, có mẹ, có huynh đệ tỷ muội, có một mái nhà đủ đầy hơi ấm.
Nhà… từ trước đến nay chưa từng là nơi để quay về của nàng ở kiếp trước. Vậy
mà giờ đây, lại hiện ra rõ ràng đến thế.
Bỗng nhiên, một giọng thiếu nữ yếu ớt vang lên, run rẩy xen lẫn tiếng nức nở:
“Nương… Trần đại phu nói rồi, nếu không có nhân sâm trăm năm làm thuốc
dẫn, thì e rằng… Tứ muội không qua nổi. Chỉ cần ba lát thôi, nhưng cộng cả
những vị thuốc khác, ít nhất cũng phải năm lượng bạc… Nhiều tiền như vậy, bà
nội chắc chắn sẽ không cho đâu…”
Giọng nói ấy nghẹn lại trong cổ họng, tựa như vừa cầu xin vừa tuyệt vọng.
“Nương… hay là người… gả con đi đi. Không phải bà nội nói bên kia chịu đưa
năm mươi lượng bạc sính lễ sao? Dù là bà nội… cũng không thể không cho nhà
ta năm lượng để cứu Tứ muội chứ… Như vậy… Tứ muội mới có đường sống …”
Từng chữ từng chữ rơi xuống, mềm yếu mà kiên quyết, đau đớn nhưng không hề
oán trách.
Trong khoảnh khắc ấy, Thẩm Bích Thấm đã hiểu — người đang nói chuyện chính
là đại tỷ của thân thể này, Thẩm Bích Tuyết. Còn người phụ nữ đang nắm tay
nàng, chính là nương ruột – Thẩm Lâm thị.
Trong sự im lặng nặng nề, chỉ còn tiếng thút thít bị đè nén đến tận cùng.
“Ầm—— !”
Đúng lúc Thẩm Bích Tuyết vừa dứt lời, cánh cửa phòng đột ngột bị đá văng ra,
ánh sáng lạnh lẽo ngoài hành lang ập thẳng vào gian phòng chật hẹp.