Trong lúc Thẩm Lệnh Nghi đang ngỡ ngàng thì Lục Yến Đình đã tiến lại gần,
hơi thở của hắn phả nhẹ lên mặt nàng. Hắn khẽ cười, giọng mang theo vẻ trêu
chọc:
“Đây là Hợp Hoan Túy, bên ngoài hiếm thấy nhưng trong cung thì nhiều vô kể”
“Ngài. a”
Hơi thở trầm ổn đầy mùi hương trầm trên người Lục Yến Đình bất giác làm tâm
trí Thẩm Lệnh Nghi rối loạn. Nàng không kìm được, bật ra một tiếng rên khẽ từ
đôi môi.
Sự việc đã vượt xa dự đoán của nàng. Thẩm Lệnh Nghi mở to mắt, dần cảm
nhận được sức lực cạn kiệt.
Dược tính của Hợp Hoan Túy đã phát huy, nàng cảm thấy tứ chi rã rời, cơ thể
như bị hàng ngàn con kiến nhỏ không ngừng cắn xé. Cảm giác ngứa ngáy xen
lẫn đau đớn ấy như từng đợt sóng dữ nhấn chìm nàng. Đầu gối nàng mềm
nhũn, suýt ngã quỵ xuống.
Nhưng Lục Yến Đình dường như rất hài lòng với tình trạng hiện tại của nàng.
Hắn chậm rãi giơ tay, đầu ngón tay ấm nóng nhẹ nhàng lướt qua chân mày,
khóe mắt, men theo gò má nàng mà trượt xuống. Cuối cùng, hắn dùng ngón
tay khẽ móc nâng nàng lên.
“Ngươi tên là gì?” Lục Yến Đình hỏi.
“Lệnh. Lệnh Nghi” Giọng nói của Thẩm Lệnh Nghi lúc này lẫn đầy âm điệu
mềm mại, mỗi từ thốt ra đều ngọt ngào đến độ như muốn nhỏ mật khiến người
nghe mê mẩn.
“Lệnh Nghi, nghe cho kỹ. Ta chẳng thiếu thứ gì, chỉ vừa hay đang thiếu một
ngoại thất biết nghe lời, lại dám làm dám chịu”
Nhưng Lục Yến Đình còn chưa nói hết câu, Thẩm Lệnh Nghi đã run rẩy nắm
chặt vạt áo hắn. Đôi mắt đỏ hoe, nàng khẽ thở hổn hển, giọng nói mang theo
chút nghẹn ngào:
“Nô gia. đã hiểu!”
Thẩm Lệnh Nghi không phải là người không hiểu những chuyện giữa nam và
nữ.
Khi nàng thốt lên lời này, trong cơ thể một luồng tà hỏa đang bùng lên mãnh
liệt, nàng rõ ràng đang khát khao điều gì đó. Nhưng ngoài Lục Yến Đình trước
mắt, nàng chẳng thể với tới bất kỳ thứ gì khác.
Tiếng tim đập mạnh mẽ của nam nhân vang lên bên tai, khiến Thẩm Lệnh Nghi
chưa bao giờ nhận ra hương trầm của gỗ mun lại có thể quyến rũ đến thế.
Hương thơm mát lạnh từ cây thông dường như tạm thời trấn áp cơn khát khao
khó hiểu, giúp nàng không mất hết kiểm soát, không trở nên khó coi trước mặt
Lục Yến Đình.
Nhưng dưới tác dụng của dược vật, Thẩm Lệnh Nghi vẫn vô thức áp sát vào
Lục Yến Đình, giống như một chú mèo con nhẹ nhàng cọ vào bên cổ của hắn.
Da thịt nàng nóng rực, toàn thân như bị thiêu đốt trong ngọn lửa rừng rực, chỉ
có sự mát lạnh trên người Lục Yến Đình mới có thể xoa dịu cơn nóng bỏng
cháy trong tâm trí lẫn cơ thể nàng.
Những hơi thở ngắt quãng hòa thành tiếng nức nở nhẹ nhàng, Thẩm Lệnh Nghi
siết chặt lấy bàn tay của Lục Yến Đình, như người đang đuối nước cố gắng
nắm lấy khúc gỗ nổi cuối cùng…
Trong cơn mê man, Thẩm Lệnh Nghi chợt nghĩ, liệu nàng có thực sự hiểu
những chuyện giữa nam và nữ?
Có lẽ là hiểu.
Năm ấy, khi phụ thân gặp chuyện không may, nàng vừa bị tước đoạt thân phận
mà đẩy vào tầng lớp nô bộc, sau đó bị bán vào chốn phong nguyệt.
Ngay trong đêm đầu tiên đến đó, nàng suýt nữa bị đưa lên “Điểm Tiên Đài” để
bán.
May thay khi ấy nàng còn quá nhỏ, lại đúng lúc tú bà cần một nha đầu pha trà
rót nước, nhờ vậy nàng mới tạm thời thoát khỏi kiếp nạn ấy.
Dẫu vậy, những cô nương trong lầu khi tiếp khách chẳng hề tránh mặt Thẩm
Lệnh Nghi, nên ở lâu ngày, nàng tự nhiên cũng tỏ tường mọi chuyện nam nữ.
Nhưng nghe nhìn chỉ là một chuyện, còn bị giam chặt trong vòng tay rắn chắc
của một nam nhân với cơ bắp cường kiện lại là chuyện hoàn toàn khác.
Thẩm Lệnh Nghi vừa muốn kháng cự, vừa muốn dựa sát hơn, hai luồng suy
nghĩ mâu thuẫn giằng xé khiến nàng chỉ biết cắn môi mà thở dốc.
Nàng ngẩng đầu, đôi mắt mơ màng ngước nhìn bờ môi mỏng sắc bén của nam
nhân…
Ngay lúc này, bên ngoài căn phòng chưa kịp đóng cửa đột nhiên vang lên
những bước chân vội vã. Tiếp theo đó, một tiếng thét chói tai cất lên đúng lúc
Lục Yến Đình nhẹ nhàng ôm lấy Thẩm Lệnh Nghi.
“Lục Yến Đình, ngươi… ngươi đang làm gì vậy?”
Người đứng chết lặng trước cửa phòng chính là quận chúa Vạn Ninh, tam
tiểu thư của phủ Mục vương.
Thẩm Lệnh Nghi nghe tiếng thét của quận chúa, cơ thể cứng đờ. Nàng muốn
vùng dậy nhưng đầu óc hoàn toàn rối loạn, chẳng thể suy nghĩ rõ ràng, chỉ
đành để mặc Lục Yến Đình nghiêng người bế nàng ngồi lên trên đùi hắn.
“Mỹ nhân trong tay, xuân tiêu đáng giá, quận chúa nghĩ xem ta còn có thể làm
gì?”
Lục Yến Đình tiện đà tựa cằm lên bờ vai mềm mại của Thẩm Lệnh Nghi, khiến
nàng hoàn toàn ngã vào lòng hắn.
Một mùi hương xà phòng thoang thoảng theo nhịp thở nặng nề của Thẩm
Lệnh Nghi truyền đến chóp mũi hắn.
Có lẽ trong canh giải rượu ban nãy, lượng Hợp Hoan Túy được bỏ vào quá
nhiều, giờ đây đôi môi mềm của nàng đã vô thức chạm vào mạch đập trên cổ
hắn.
Tiếng thở gấp gáp dần vang lên, hòa lẫn giữa nàng và hắn.
“Lục Yến Đình, ngươi có biết người ngươi đang ôm chỉ là một nha hoàn thô
kệch trong viện của ta không? Mấy tháng trước, nàng thậm chí còn sống ở nơi
kỹ viện hạ cấp. Nếu không phải vương phủ muốn làm gương thu nhận con gái
tội thần, thì sao nàng lại có được may mắn bước vào Mục vương phủ làm nô
tỳ!”
Quận chúa Vạn Ninh tức giận đến đỏ bừng mặt, ánh mắt đầy hận ý, chỉ muốn
lập tức sai người tách đôi nam nữ trước mắt ra ngay lập tức!
Sự việc sao lại thành ra như thế này, quận chúa Vạn Ninh thật không hiểu nổi!
Rõ ràng từng bước nàng đều tính toán vô cùng cẩn thận. Nàng biết yến tiệc ở
vương phủ tối nay chắc chắn sẽ có Lục Yến Đình tham dự, nên đã âm thầm
sắp xếp người theo dõi hắn.
Trong bữa tiệc, nàng sai ca ca tìm cách chuốc cho Lục Yến Đình uống gần nửa
vò rượu mạnh, rồi dặn dò nha hoàn giả vờ làm đổ thức ăn lên y phục hắn. Sau
đó, một tiểu tư sẽ dẫn hắn đến Đông Uyển cư để thay đồ.
Đối với Thẩm Lệnh Nghi, quân cờ cuối cùng, Vạn Ninh quận chúa ban đầu có
chút do dự. Nàng lo lắng một nha hoàn thô kệch chưa từng thấy sự đời liệu có
làm hỏng chuyện hay không.
Thế nhưng Lục Yến Đình là người thế nào, Vạn Ninh hiểu rõ hơn ai hết.
Hắn là quyền thần đương triều, người đầu tiên trong Đại Chu từ thời Thái Tổ
lập quốc đến nay, khi chưa đầy ba mươi tuổi đã nhập các nắm quyền lớn. Cho
nên, dù chỉ hơi ngà ngà say, Lục Yến Đình vẫn không phải người dễ dàng bị qua
mặt.
Chính vì thế, Vạn Ninh mới để bước cuối cùng giao cho Thẩm Lệnh Nghi, một
nha hoàn phụ trách quét dọn trong viện.
Như vậy, ngay cả khi sự việc bại lộ, nàng hoàn toàn có thể đẩy mọi tội lỗi lên
đầu nha hoàn thô kệch này, bản thân nàng dễ dàng rút lui mà không tổn hại
gì.
Nhưng nàng vạn lần không ngờ, khi tính toán thời gian và lòng đầy háo hức
chạy đến Đông Uyển cư, cảnh tượng đập vào mắt lại là Lục Yến Đình đang ôm
chặt lấy một nha hoàn thô kệch, cả hai ngã xuống nằm trên trường kỷ.