“À, chắc hẳn vị này là. tân hoan của đại nhân nhỉ” Ánh mắt Ngũ Hoàng tử lóe
lên vẻ sắc bén, tựa như thợ săn đang nhìn chằm chằm vào con mồi mà quan
sát Thẩm Lệnh Nghi.
Lục Yến Đình khẽ liếc mắt nhưng không hề mở lời giới thiệu Thẩm Lệnh Nghi
với Ngũ Hoàng tử, thay vào đó lại ra lệnh cho nàng hành lễ trước.
“Đây là Ngũ Điện hạ, mau chào người đi” Hắn vừa nói vừa làm như vô ý đưa tay
vuốt lọn tóc mai của Thẩm Lệnh Nghi ra sau vành tai, ra đủ dáng vẻ cưng
chiều sủng ái.
“Dân nữ xin thỉnh an Ngũ Điện hạ”
Thẩm Lệnh Nghi nghe vậy bèn nở một nụ cười rạng rỡ, lúc nhún gối hành lễ
còn cố tình nghiêng người hơi ngẩng đầu, dùng đôi mắt như làn thu ba ngầm
cuộn sóng khẽ lướt qua Ngũ Hoàng tử một cái, dáng vẻ uyển chuyển thướt tha.
Dù là Ngũ Hoàng tử ngày thường đã quen nhìn đủ loại oanh oanh yến yến,
nhưng giờ phút này cũng bị nét đẹp diễm lệ mà chẳng hề dung tục của Thẩm
Lệnh Nghi cuốn hút.
Nhưng ngại Lục Yến Đình có mặt, hắn không dám quá tùy tiện, chỉ đành làm ra
vẻ thương hoa tiếc ngọc mà đích thân đưa tay đỡ lấy cổ tay trắng ngần của
Thẩm Lệnh Nghi, nhân cơ hội sờ nhẹ lên làn da trơn láng mịn màng của nàng
rồi mới cười bảo nàng đứng dậy.
Thẩm Lệnh Nghi cất tiếng tạ ơn, song lại không để lại dấu vết mà dùng tay áo
lau nhẹ nơi vừa bị Ngũ Hoàng tử chạm vào.
Ngũ Hoàng tử dĩ nhiên không thấy được hành động này, hắn qua cơn ghiền liền
cảm thấy khoan khoái rồi bắt đầu dẫn Lục Yến Đình đến Cửu Khúc Đình.
Trên đường đi, hắn cùng Lục Yến Đình trò chuyện trên trời dưới đất, khi thì
khoe mình mới có được bức đại tác “Tung Sơn Vọng Giang Đồ” của quyền thần
triều trước là Từ Trầm, lúc lại nói đợi xuân về muốn đổi tấm biển hiệu cho phủ
đệ, đến khi đó sẽ mời các tân tiến sĩ của Hàn Lâm viện tụ họp lại đây để mọi
người cùng góp ý, còn hắn thì có thể nhân đó mà xin lấy một bức Mặc Bảo.
Lục Yến Đình đi bên cạnh có hỏi thì đáp, kiên nhẫn trò chuyện cùng hắn một
cách hiếm thấy.
Trong nháy mắt, ba người đã đến bên ngoài Cửu Khúc Đình.
Vậy mà Thẩm Lệnh Nghi còn chưa kịp ngắm nhìn cảnh sắc trời hồ một dải,
đông tàn xuân đến trong ánh hoàng hôn nơi xa, thì Lục Yến Đình đứng phía
trước đã đột nhiên quay đầu lại dặn dò nàng: “Ban nãy đi vội quá, hộp trà Minh
Tiền Long Tỉnh chuẩn bị để tặng Ngũ Điện hạ lại để quên trên xe ngựa rồi,
ngươi đi lấy đi”
Thẩm Lệnh Nghi biết đây là ám hiệu của Lục Yến Đình, nàng bèn im lặng
ngoan ngoãn hành lễ rồi quay người rời đi.
“Khoan đã!”
Đúng lúc này, Ngũ Hoàng tử đột nhiên lên tiếng ngăn nàng lại.
Thẩm Lệnh Nghi sững người, tim gan tức khắc như treo ngược lên cành cây.
Nhưng nàng vẫn giữ vẻ bình tĩnh mà xoay người lại, hành lễ rồi hỏi Ngũ Hoàng
tử: “Không biết Ngũ Điện hạ có gì căn dặn?”
“Ngươi có biết đường ra khỏi đây không?” Ngũ Hoàng tử hỏi với vẻ rất bâng
quơ.
Thẩm Lệnh Nghi khuỵu gối cúi đầu, trong lòng nhất thời do dự không quyết ..
rốt cuộc là nên nói biết đường hay không biết đường?
Nhưng Lục Yến Đình cố tình sai nàng đi vào lúc này là để nàng gặp người tai
mắt mà hắn đã sắp xếp sẵn ở đây. Nếu bây giờ nàng không đi được, e rằng mọi
việc chuẩn bị sau đó sẽ chẳng thể tiến hành thuận lợi.
Nghĩ đến đây, Thẩm Lệnh Nghi liền quyết đoán nói: “Thân phận của thiếp từ
nhỏ đã là nô tỳ, chẳng có bản lĩnh gì ghê gớm, nhưng mấy việc vặt như phân
biệt phương hướng hay chạy đi chạy lại thì thiếp vẫn làm được”
Nàng vừa dứt lời, Lục Yến Đình đã sa sầm mặt.
“Miệng lưỡi lanh lợi! Trách ta ngày thường quá dung túng ngươi nên bây giờ
ngươi dám trả treo với cả Ngũ Điện hạ rồi sao?”
“Thiếp không dám!” Thẩm Lệnh Nghi vội vàng quỳ xuống.
“Không dám cái gì, ta thấy ngươi to gan lắm!” Lục Yến Đình lạnh lùng quát. “Đi!
Đi lấy đồ rồi giao cho quản sự trong phủ, sau đó thì ngoan ngoãn đến sảnh
phụ ở tiền viện mà chờ ta. Không có lệnh của ta gọi thì không được bước vào
đây nữa!”
Thẩm Lệnh Nghi nhanh chóng quay lại cổng chính của biệt phủ theo lối cũ, tìm
được xe ngựa rồi lấy chiếc hộp gỗ tùng mà Lục Yến Đình đã nói ra khỏi thùng
xe.
Khi nàng bưng chiếc hộp quay lại vào trong biệt phủ, một nữ tử ăn vận như
nha hoàn liền mỉm cười chặn nàng lại.
“Cô nương là người đi theo Lục Thủ Phụ phải không ạ? Nô tỳ là Linh Nguyệt,
xin dẫn cô nương đến sảnh phụ nghỉ ngơi”
Thẩm Lệnh Nghi cẩn trọng nhìn người nọ một cái. Nàng thấy trên vạt áo của
Linh Nguyệt thêu một chiếc lá trúc tinh xảo nên biết đây chính là người của
Lục Yến Đình, bèn gật đầu cảm ơn rồi đi theo Linh Nguyệt về phía hành lang
bên phải.
Đợi đến khi hai người một trước một sau đi tới nơi vắng vẻ, Linh Nguyệt mới
quay đầu lại nói với Thẩm Lệnh Nghi một cách ngắn gọn súc tích: “Cô nương
hãy nhớ kỹ, đi qua dãy hành lang này rồi rẽ trái là chính sảnh nơi yến tiệc đang
diễn ra, còn rẽ phải chính là thư phòng chúng ta cần đến. Tính từ bây giờ,
chúng ta có khoảng một khắc đồng hồ. Lát nữa vào trong thư phòng, bất kể có
tìm được đồ hay không, hễ ta bảo cô nương đi thì cô nương nhất định phải ra
ngay, tuyệt đối không được tham lam ở lại!”
Thẩm Lệnh Nghi gật đầu, thấy Linh Nguyệt tiện tay nhận lấy hộp gỗ tùng nàng
đang bưng đặt sang một bên, liền buột miệng hỏi: “Vậy Sùng Lĩnh đâu?”
Linh Nguyệt nhìn nàng một cái rồi đột nhiên nhoài người ra khỏi hành lang,
huýt một tiếng sáo trong trẻo như chim hót vào không trung.
Ngay sau đó, một tiếng huýt sáo y hệt từ nơi nào đó trên mái nhà vọng lại đáp
lời.
Linh Nguyệt lúc này mới chỉ lên trên rồi nói: “Cô nương yên tâm, Sùng Lĩnh vẫn
luôn ở đó”
Nhưng đây là lần đầu tiên trong đời Thẩm Lệnh Nghi làm chuyện này. Nàng
thừa nhận rằng mình rất sợ hãi cái việc lỡ như bị phát giác thì đầu sẽ lìa khỏi
cổ.
Huống hồ, nàng thật sự không tin rằng nếu có chuyện xảy ra, Lục Yến Đình sẽ
xả thân cứu mình.
Thẩm Lệnh Nghi cứ miên man suy nghĩ như vậy mà bước vào thư phòng của
Ngũ Hoàng tử.
May mà Linh Nguyệt đã sớm tìm ra cơ quan của ngăn bí mật trong thư phòng.
Nàng chỉ thấy Linh Nguyệt quen tay quen đường đi đến bên bàn, xoay nhẹ ống
đựng bút trên đó rồi một tiếng “cạch” vang lên, ấy là tiếng chốt khóa được mở.
Thẩm Lệnh Nghi thấy vậy cũng ngồi xổm xuống, cùng Linh Nguyệt kéo ngăn bí
mật dưới gầm bàn ra.
Bên trong ngăn bí mật không lớn có đặt vài phong thư đã được mở. Thẩm Lệnh
Nghi lật xem qua rất nhanh rồi thấy một phong bì màu vàng nâu nằm dưới
cùng trông rất đặc biệt.
Nàng rút nó ra xem, mấy hàng chữ loằng ngoằng như nòng nọc quẫy đuôi trên
phong bì lập tức khiến nàng nín thở.
“Là cái này sao?” Linh Nguyệt đứng bên cạnh tuy không hiểu chữ trên phong bì
nhưng lại đọc được vẻ mặt của Thẩm Lệnh Nghi.